
Tác giả: Kim Huyên
Ngày cập nhật: 03:55 22/12/2015
Lượt xem: 134534
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/534 lượt.
một ngum nước miếng, gắng gượng đè nén ý nghĩ muốn quay người bỏ chạy.
Nhưng vào lúc này, cô hình như nghe thấy tiếng ô tô, một chiếc xe có rèm che dần dần chạy tới trước mặt cô, cuối cùng dừng bên người cô.
Cửa xe hạ xuống.
“Nhĩ hảo!” Thấy người phụ nữ trong xe, cô mỉm cười gật đầu chào.
“Chờ lâu rồi sao? Thật ngại, nhanh ngồi lên xe đi.”
Nghe vậy, trong đầu Quan Tử Ngâm hiện ra một dấu chấm hỏi.
Vị này hình như là nhận nhầm người, nếu không sao lại hỏi cô ‘Chờ lâu rồi sao?’
Chẳng qua, đây không phải là gặp may sao, là cơ hội tốt để cô trà trộn vào? Bởi vì ở đây chỉ có một đường, hướng ra ngoài là cái xe, hướng vào trong là cửa sắt, tiểu hài tử ba tuổi cũng biết chiếc xe này đi đâu, không phải là vừa nãy cô vắt óc cũng không nghĩ ra cách vào sao?
Thật sự là trời cũng giúp ta!
Cô lập tức gật đầu, mở cửa xe ngồi vào trong.
“Hành lý đâu?” Người phụ nữ hỏi nàng.
“Chút nữa mới gửi đến!” Cô đáp qua quýt .
Thực tế hành lý của cô đang để ở khách sạn, chỉ là một cái túi nhỏ thôi, vì không biết có thể gặp người kia ngay không nên mang cả hành lý đến, để ngừa vạn nhất phải trường kỳ kháng chiến.
“Cũng đúng, đường đến đây cũng không dễ, phải ngồi xe, đi thuyền, hành lý phải gửi cũng dễ hiểu.”
Quan Tử Ngâm nhìn cô bấm điều khiển từ xa, cửa sắt nặng nề phía trước chậm rãi mở ra, sau khi xe vào cửa chừng trăm mét lại đóng trở lại.
Xe đi trên đường, cũng giống như quang cảnh cô đã xem ở bên ngoài, tất cả đều là cây cối, các cô như là đang lái xe trong rừng rậm.
“Nhà ở cách đại môn rất xa sao?” Cô không nhịn được mở miệng hỏi.
“Có một chút, khoảng 5km, cho nên lúc trước tuyển người mới yêu cầu có hộ chiếu. Có chứ?”
“Đương nhiên.” Đây là nói thật. Nhưng 5km hẳn là không thể gọi là một chút, mà nên gọi là rất xa. Dù sao từ đại môn vào nhà mà 5km? Thật sự là rất khoa trương!
“Đúng rồi, tôi còn chưa tự giới thiệu.” Người phụ nữ đang tươi cười kia đột nhiên nói: “Tôi là Kiều Di, là quản gia ở đây. Về sau, cô gọi Kiều Di là được rồi!”
“Kiều Di.” Cô lập nghe lời.
“Bộ dạng côcòn xinh đẹp trẻ tuổi hơn tôi tưởng, thật không giống người làm thuê.”Kiều Di ánh mắt xem xét cô một chút.
Thì ra tưởng cô là người giúp việc. Quan Tử Ngâm hiểu ra nhưng cũng lo lắng bị vạch trần, cô không có cách khác để vào đây nha.
“Kiều Di, chị làm ở đây lâu rồi sao?” Cô thẹn thùng mỉm cười, sau đó mở miệng hỏi.
“Đã hai mươi năm rồi.”
“Lâu như vậy? Vậy……….à………”
“Cô muốn hỏi cái gì?” Thấy vẻ mặt cô muốn nói lại thôi, Kiều Di hỏi.
“Tôi chỉ muốn biết lão gia, phu nhân là người như thế nào, lần đầu tiên đến đây làm tôi có chút sợ hãi, nơi này lớn như vậy.” Cô tỏ vẻ khiếp đảm.
“Đừng sợ, lão gia, phu nhân không ở đây.”
“Không ở đây?” Cô lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
“Đúng, người cô phải hầu hạ là thiếu gia.”
Nên nói gì đây? Quan Tử Ngâm vui vẻ nghĩ, thực sự là không uổng công nha. Vậy thì cô có thể nhìn thấy Hoàng thái tử ngay lập tức, hoàn thành mục đích cô tới đây. Cảm tạ ông trời.
Một chút khoảng cách 5km, thời gian đi có lẽ khoảng hai mươi phút, nhưng lái xe cũng rất nhanh.
Rừng cây dần dần biến mất, thay vào đó là hoa viên rộng lớn, mà ở cuối hoa viên, một tòa kiến trục giống như lâu đài Châu Âu, xây dựng ở sát sườn núi, cảnh sắc đẹp như vẽ.
“Thật đẹp.” Quan Tử Ngâm không tự chủ được bật thốt lên.
“Thật đẹp, nhưng việc quét tước thực sự là đòi mạng người, cô tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý.” Kiều Di thân thiết dặn dò.
Quan Tử Ngâm mỉm cười với cô ấy, không lo lắng chuyện này một chút nào, vì sau khi cônói chuyện với Hoàng thái tử, côsẽ rời đi nên chuyện này không quan trọng.
Thật có lỗi, Kiều Di. Cô nói trong lòng, tôi sẽ giúp chị cầu nguyện người giúp việc thực sự sắp tới, là người chăm chỉ, chúc phúc cho chị.
Hoắc Duyên đang nghe điện thoại trên lầu hai thì nhìn thấy có người giúp việc đang quét lá trong đình.
Chíp bông ở bên cạnh hắn cọ cọ, hắn cũng không nghĩ nhiều mà mở cửa, chíp bông lập tức lao ra ngoài, biến mất.
Hắn tiếp tục nghe điện thoại, nhìn phía dưới tầng, chỉ chốc lát quả nhiên nhìn thấy thân ảnh chíp bông.
Nó chạy tới bụi cỏ bên đình đi tiểu, nhưng tính chó không thay đổi, tò mò di chuyển.
Hắn thấy, mục tiêu hẳn là người giúp việc đang nghỉ ngơi kia.
Hắn chán ghét phụ nữ làm ra vẻ nhăn nhó, đặc biệt là thích giả vờ khóc.
Quan Tử Ngâm này không tồi, hơn nữa sau khi hắn xem qua mắt cá chân sưng phù của cô liền chườm đá cho cô rồi nói: “Dùng túi đá chườm trước, ta đã gọi cho bác sĩ, sắp tới rồi.”
Trong phút chốc túi chườm kia chạm vào chân, Quan Tử Ngâm nhăn mặt, chân hơi co lại.
“Rất đau sao?” Hắn ngẩng đầu hỏi.
“Không sao.” Côkiên cường mỉm cười nói.
“Bây giờ có thể nói cho tôi tại sao muốn gặp vương tử điện hạ rồi chứ?” Hắn ngồi lên sô pha mở miệng hỏi, tiếp tục vấn đề đang dang dở, cũng dời đi sự chú ý với cái chân đau của cô.
“Tôi……tôi có lời muốn nói với hắn.”
“Nói gì?”
“Nội dung có chút riêng tư, không tiện nói.”
“Cô không b