Disneyland 1972 Love the old s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Yêu Thương Tân Nương

Yêu Thương Tân Nương

Tác giả: Kim Huyên

Ngày cập nhật: 03:55 22/12/2015

Lượt xem: 134535

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/535 lượt.

rồi.
Bác sĩ kiểm tra vết thương cho cô, tiêm cho cô một mũi, bôi thuốc rồi dặn dò những việc cần thiết, sau đó rời đi.
Kiều Di biết ý tứ hắn, rời đi, trên mặt vẫn còn tươi cười.
Cửa nhẹ nhàng đóng lại.
Trong phòng chỉ còn hai người bọn họ giống như cũ.
Hoắc Duyên nhìn chậm rãi mở miệng nói: “Côcó thể nói thoải mái.”
“Anh rốt cuộc là ai? Người làm hay là thiếu gia?” Quan Tử Ngâm trừng hắn hỏi.
“Tôi là Hoắc Duyên.”
Cô lại trừng mắt, im lặng.
“Anh là Hoắc gì? Nghiêm túc đích nghiêm, muối ăn đích diêm, hay là nham thạch đích nham?” Cô hỏi. (cái này chắc là tên chữ của người Trung Quốc, tên nhiều nét nhiều bộ nhiều nghĩa, ta chịu :3)
“Duyên, duyên trường, duyên tục.”
Cô tiếp tục trừng mắt, lại im lặng.
“Tàn phế và hủy dung là sao?” Cô chất vấn hắn.
“Thực ra, tôi cũng nghe cô nói mới biết được, tôi lại càng muốn biết là có chuyện gì xảy ra.” Hắn vẻ mặt thành thật chăm chú nhìn cô.
“Cả chuyện tai nạn xe cộ cũng là giả sao? Các người có năng lực lớn như vậy ư, có thể khiến báo chí cả thế giới đưa tin giả?” Cô hỏi
Lúc trước vì muốn hiểu biết hắn một chút, bất kể là báo chí, tạp chí hay chỉ là tin tức nhỏ bên lề, chỉ cần liên quan tới hắn cô đều tìm đọc cho kỳ được, cũng bởi vậy cô mới tin tưởng hắn tàn phế hủy dung, vì tất cả các báo đều đưa tin người thừa kế tập đoàn Hoắc gặp tai nạn xe cộ đáng sợ.
Chiếc xe thể thao méo mó, vẹo vọ, lại cháy đen, cô không ngờ đó là tin giả.
“Không, chuyện tai nạn xe cộ là thật.”
Cônghe xong mở to hai mắt: “Đừng nói dối nữa.” Cô nhìn hắn bĩu môi.
“Tôi không nói dối.” Hắn nhìn lại cô.
“Nhưng………” Cô lộ ra biểu tình khó hiểu sau đó lắc lắc đầu:” Tôi đã xem qua ảnh chụp cái xe bị tai nạn, nếu anh ngồi trong đó không thể nào không bị thương dù chỉ một cọng tóc.”
“Tôi không phải không bị thương.”
“Thương ở đâu?”
“Trong tóc, còn trong quần áo. Tôi hôn mê một tuần, sau khi tỉnh lại còn nằm bệnh viện hai tháng.”
“Đừng nói nhảm, tôi không tin đâu. Từ lúc xảy ra tai nạn cũng chưa đến một năm, nếu anh từng thương nặng như vậy không thể hồi phục nhanh như thế.” Cô lắc đầu nói.
Nhìn vẻ mặt đùa cợt của cô, Hoắc Duyên quyết định cho cô xem chứng cớ. Hán đi tới phía cô ngồi xổm bên cạnh sô pha, vén tóc phía bên trên tai lên cho cô xem.
“Thấy chưa?” Hắn hỏi cô.
Quan Tử Ngâm mở to mắt nhìn vết thương trên tai khoảng 2cm, dài ngoằn nghèo, uốn lượn đến tận đỉnh đầu, dài khoảng hơn mười lăm cm, cô không tự chủ được run rẩy cả người, cảm thấy đau quá.
“Anh khỏe không? Miệng vết thương còn đau không?” Cô hỏi hắn, thanh âm vô tình ôn nhu hẳn, tràn ngập quan tâm.
“Miệng vết thương đã không đau nữa, chẳng qua có di chứng thi thoảng lại đau đầu.” Hoắc Duyên đứng dậy, ngồi lên sô pha nói chuyện. Thành công kéo gần khoảng cách sau khi cô đã biết thân phận hắn, trở lại không khí ban đầu, không có cảm giác ngăn cách và đề phòng.
Như vậy thật tốt.
“Anh bị thương rất nặng, báo chí không thổi phòng lên đúng không?” Cô chau mày nhìn hắn.
Hắn gật gật đầu.
“Nhưng bộ dáng anh hiện tại rất tốt.”
“Trong một năm này, tôi luôn cố gắng tĩnh dưỡng để hồi phục.”
Hắn nói với thái độ hời hợt, nhưng cô vẫn có thể tưởng tượng ra một đoạn thời gian khó khăn tới nhường nào.
“Phụ thân anh hình như không biết chuyện anh phục hồi rất tốt, cho nên mới hiểu lầm?” Cô hỏi hắn, tự cảm thấy đó là sự thật, nếu là hiểu lầm thì sẽ thật dễ giải quyết, vấn đề sẽ không phức tạp.
“Muốn tôi nói thật không?” Hắn có chút đăm chiêu nhìn cô hỏi.
“Có ý gì?” Cô khó hiểu trừng mắt nhìn.
“Tình trạng của tôi cha tôi biết rất rõ, vì bác sĩ Phí Nam kia chính là do cha tôi mời tới, hoàn toàn nghe lệnh ông.”
“Nếu vậy vì sao ông ấy phải nói dối, nói anh tàn phế, hủy dung, tính tình đại biến, giống như là trên thế giới này không còn có một người con gái nào muốn liếc qua anh chứ đừng nói gả cho anh, nên hắn mới bất đắc dĩ dùng phương pháp loại này tìm vợ thay anh? Thật là khó tin nha!”
“Đó là có nguyên nhân”
“Nguyên nhân gì?”
Hoắc Duyên đột nhiên trầm mặc, do dự không biết có nên nói thật cho cô không.
Hắn trầm mặc làm cho Quan Tử Ngâm cảm thấy rối rắm, các loại dự đoán bay toán loạn trong đầu cô.
“Anh……..” Nàng thật cẩn thận mở miệng, ánh mắt dời khỏi khuôn mặt hắn: “Không phải vì bị tai nạn xe cộ nên không thể cứng dậy…đi?” (các sắc nữ hiểu đoạn này chứ…….. ta chong xáng nha :3)
Cằm thiếu chút nữa rơi xuống đất, hắn trừng mắt nhìn cô, bị ngữ khí của cô làm cho ngây người.
“Trời ạ.” Hắn thấp giọng cười, rồi không nhịn được cười to thành tiếng.
“Ha ha………..” Hắn cười đến thiếu chút nữa tắt thở.
“Sao lại cười như thế, chuyện này rất đáng cười sao?” Quan Tử Ngâm nhíu mày nói.
Hoắc Duyên không thể ngăn bản thân cười, gật đầu, sau đó lau nước mắt chảy ra do cười quá nhiều. Thật là rất buồn cười!
“Đây là suy nghĩ bình thường, tôi thấy không có gì đáng cười.” Cô không phục trừng mắt nhìn hắn.
Hắn có cần cười đến khoa trương như vậy không? Cười chảy cả nước mắt!
“Tôi không cười suy nghĩ của cô!” Hoắc Duyên cố gắng ní