
Em Cười Hay Không Đều Khuynh Thành
Tác giả: Hậu Đã
Ngày cập nhật: 04:06 22/12/2015
Lượt xem: 134622
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/622 lượt.
cả và ánh mặt trời vô hạn vậy quanh.
Tôi nghĩ, người có thể vẽ ra một bức tranh dịu dàng như thế nhất định cũng là một người cực kỳ dịu dàng.
Tôi hoàn toàn bị bức tranh kia thu hút, vẫn lẳng lặng quan sát. Cho đến khi anh vẽ xong, bắt đầu thu bút tôi mới phản ứng lại, nhìn đồng hồ —- mười giờ! Tôi đã ở đây nhìn đến ba tiếng! Ngay cả bữa sáng cũng quên ăn!
Anh chậm rãi tháo giá vẽ xuống, bắt đầu dọn dẹp dụng cụ, cúi đầu nhìn thấy bàn chân của tôi lại mạnh mẽ ngẩng đầu, nhìn về phía tôi.
Vẻ mặt giật mình và ngạc nhiên như vậy… Lẽ nào thật sự không phát hiện sự tồn tại của tôi?
Tôi mỉm cười, ý đồ lấy thái độ thân thiện làm bước đầu tiên: “Xin chào! À… Anh cũng chưa ăn sáng phải không? Cùng đi ăn được không?” Trời ạ! Sao tôi lại giống biến thái đến dụ dỗ người ta thế này! Khụ khụ! Nhưng anh ta hẳn cũng đói bụng rồi chứ?
Nhưng anh không trả lời, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, dường như có chút ngại ngần, lại tiếp tục nhặt dụng cụ vẽ của anh, cuối cùng treo tất cả lên tay cầm của xe lăn, gật đầu với tôi rồi đi mất.
Từ đầu tới cuối anh không nói một câu, tôi cảm thấy có chút nuối tiếc.
Có thể anh không thích có người đến quấy rầy, cho nên thấy không ưa tôi.
Buổi tối, khi đi ngủ, trong đầu tôi vẫn hiện lên bức tranh của anh. Màu sắc thanh khiết đẹp đẽ như vậy, giống như ngay cả trái tim cũng bị nhuộm kín.
Một đêm mộng đẹp, tôi lại tỉnh dậy lúc sáu giờ.
Lặng lẽ ngồi dậy, đi xuống tầng một, anh không còn ở chỗ ngày hôm qua. Đúng vậy, bức họa hôm qua đã vẽ xong, không thể lại vẽ một bức tranh nữa ở cùng một cảnh.
Tôi đi lung tung xung quanh, nỗi mong đợi thấm vào trong lòng. Tôi thích văn học tiểu thuyết chứ không phải hội họa, nhưng lúc này, trong đầu lại tràn ngập bức tranh đã nhìn thấy hôm qua.
Tôi nghĩ, không ai có thể từ chối những màu sắc dịu dàng như vậy.
Cũng giống như không ai có thể từ chối ánh mặt trời vàng óng trong ngày đông.
Dùng tốc độ chầm chậm nhẹ nhàng đẩy xe lăn, nghe tiếng bánh xe nghiền lên từng cm mặt đất, tiếng vang trong trẻo cũng đầy mong chờ. Tôi nhìn xung quanh, khi nhìn thấy anh đang ở bên cạnh bức tường bao, ngay cả chính tôi cũng không nghĩ rằng mình sẽ nở nụ cười.
Anh, vẫn cẩn thận nhìn bức tường, bút vẽ trên tay vẫn vẽ đặc biệt nhanh.
Đang vẽ cái gì vậy? Không thể nào lại vẽ bức tường tồi tàn cũ kỹ đó chứ?
Tôi nhẹ nhành đẩy xe lăn, tới gần mới phát hiện một con bướm đang đậu trên tường.
Đó là một con bướm vô cùng, vô cùng đẹp.
Con bướm trên tấm vải vẽ tranh sơn dầu yên tĩnh giống như trong mơ, hấp dẫn ánh mắt người ta đến mức không cách nào di chuyển, giống như toàn bộ linh hồn đều bị hút vào bức tranh. Bố cục mạnh mẽ, màu sắc phóng khoáng, không yên tĩnh như bức tranh phong cảnh ngày hôm qua.
Điểm giống nhau duy nhất là bức tranh vẫn dịu dàng, nhập tâm như vậy.
Khi có người đẩy xe tới gần, con bướm kia lại vẫy cánh! Này, bạn nhỏ đừng chạy loạn, gọi mày đó, đừng đi! Quay lại… Quay lại đi! Cùng lắm thì chị cho mày ăn đường! Này! Mày có nghe thấy không a!
Con bướm kia hiển nhiên là không biết thưởng thức kẹo ngon, trong khoảng không của sân lượn một vòng rồi biến mất bên kia bức tường.
“Xin… Xin lỗi!” Tôi xấu hổ giật giật khóe miệng, cười không nổi, bởi vì người nào đó chỉ dùng đôi mắt tiếc nuối nhìn con bướm kia bay đi.
Nhưng anh vẫn không đáp lời tôi, ngay cả quay đầu cũng không, giống như căn bản không biết tôi ở phía sau. Dù sao cử chỉ của anh có chút kỳ quái, hình như có cảm giác không phối hợp.
Vì sao nhỉ? Anh thật sự vẫn không phát hiện tôi ở phía sau?
“Này!”
Tôi lại kêu khẽ một tiếng, anh vẫn không quay đầu lại, cầm lấy bút vẽ tiếp tục chỉnh sửa lại bức tranh, giống như ở đây chỉ có một mình anh.
Kỳ quái! Thật sự là quá kỳ quái!
Đảo mắt, tôi không nhịn được bỗng nhiên kêu to: “Trời ạ! Trên đất có tờ một trăm vạn tệ, không ai cần a!”
Hoàn, toàn, không, phản, ứng.
Gió thổi qua cây cối trong sân, phát ra những tiếng vang xoàn xoạt, tôi cứ ngây ngốc một mình chỉ xuống mặt đất, trên trời một con quạ đen bay qua, hình như liên tục kêu to trên đỉnh đầu tôi: “Đứa ngốc, đứa ngốc…”
Xì! Vì sao người này không có một chút phản ứng a? Một chút cũng không phối hợp! Lần đầu tiên gặp một tên không thích tiền!
Tôi cảm thấy rất nghi hoặc, không tin nên mở miệng lần thứ hai: “Xin lỗi!” Lần này còn vỗ vỗ vai anh. Rốt cuộc anh cũng quay đầu lại, có chút kinh ngạc nhìn tôi. Từ vẻ mặt bất ngờ của anh, xem ra vừa nãy thật sự hoàn toàn không phát hiện sự tồn tại của tôi.
“Xin lỗi, vừa nãy tại em dọa con bướm kia bay đi.” Tôi lặp lại lần nữa. Nghe nói tính tình của nghệ thuật gia rất cổ quái, hy vọng người này không phải là phần tử kinh khủng gì, đừng vì một con bướm mà lột da rút xương tôi.
Anh tròn mắt nhìn tôi một lúc, đưa tay hướng về phía túi áo bệnh nhân —- may mà không phải con dao! Mà là một quyển sổ da nhỏ bằng bàn tay và một cây bút đưa cho tôi.
Không hiểu vì sao anh lại làm vậy, tôi nhận sổ bút rồi nhìn về phía anh, đã thấy anh chỉ chỉ lỗ tai mình, sau đó nhẹ nhàng vẫy vẫy tay.
Thì r