XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Yêu Vẫn Nơi Đây

Yêu Vẫn Nơi Đây

Tác giả: Tình Không Lam Hề

Ngày cập nhật: 04:09 22/12/2015

Lượt xem: 134701

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/701 lượt.

cô. Trước kia đã như vậy, bây giờ cũng vẫn thế.
Di động hỏng, không liên lạc được với ai; Ví bị lấy mất, không thể trả tiền taxi; tìm được trạm điện thoại công cộng, lại phát hiện thẻ từ đặt trong túi cũng không cánh mà bay; trong đám người qua đường có đôi có cặp, cô một mình cô độc đứng ở vệ đường hơn mười phút để bắt xe… Thế nhưng, những thứ này so với chiến tranh giữa Vân Hân và Cao Lỗi, có thể coi là cái gì chứ?
Trong lòng Dung Nhược thực sự cảm thấy rất khó chịu. Không phải do số tiền bị mất, hay chiếc ví da yêu thích của cô, vì cái di động cũng không, cũng không vì chuyện đứng chờ lâu trong thời tiết lạnh lẽo để bắt xe… Chỉ đơn giản là do hành động và suy nghĩ của Vân Trạm, bao giờ anh cũng thiên về phía Vân Hân.
Cô đương nhiên hiểu rõ, việc hẹn hò đêm lễ tình nhân, đem so với nguy cơ rạn nứt tình cảm của Vân Hân và Cao Lỗi thì hẳn là nên tạm gác qua một bên, chỉ là, làm cho cô thấy quá khó xử, có lẽ đã định trước rằng, cô hay những chuyện có liên quan đến cô, cho tới tận bây giờ, dường như vẫn chẳng thể nào quan trọng hơn Vân Hân được.
Bất luận là Vân Trạm có thể tự lựa chọn, hay thực sự là chẳng có cách nào khác đi chăng nữa, cô, vẫn luôn chỉ đứng ở vị trí thứ hai, vẫn luôn là như thế.
Lúc ra khỏi phòng ngủ, cô nặng nề thở dài trong lòng.
“Đã trễ thế này, em còn muốn đi đâu?” Vân Trạm theo ra ngoài, câu Dung Nhược vừa mới nói kia, dường như đã giáng một đòn mạnh mẽ vào ngực anh, đau đến mức khó thở.
Dừng bước lại, Dung Nhược quay đầu, chỉ vào chiếc đồng hồ treo trên tường, trên môi là nụ cười lạnh nhạt: “Còn lại một giờ cuối cùng, em muốn đi tìm một người không bị những chuyện khác ngăn cản, có thể yên tâm cùng em trải qua ngày lễ.”
Âm cuối câu nói biến mất trong tiếng đóng cửa trầm lặng, Vân Trạm che ngực, nhắm mắt tựa vào lưng ghế, sắc mặt tái nhợt ảm đạm.
Vì sao phải giận chứ?
Sau khi hoàn toàn bình tĩnh lại, Dung Nhược cảm thấy nực cười với cảm xúc mấy giờ trước của mình.
“Có phải mày đã quên mất mục đích lúc trước rồi hay không?” Vỗ vỗ hai má, cô thì thào tự nói.
Vốn dĩ động cơ của cuộc hôn nhân này đã chẳng hề đơn giản, chẳng qua là do những tình cảm khó quên kia khiến cô đắm chìm trong ảo tưởng, thậm chí còn mong muốn trở thành người quan trọng nhất trong lòng Vân Trạm, có vẻ như cô đã sớm quên rằng, khi mọi chuyện kết thúc, việc anh yêu ai đã chẳng còn quan trọng nữa, có khi còn mang lại nhiều phiền não hơn.
“Dung Dung à! Đêm hôm khuya khoắt em tìm đến chỗ anh, anh đã mong là em muốn cùng anh chia sẻ khoảnh khắc ấm áp của lễ tình nhân, chứ không phải là bắt anh ngồi nghe em than thở đâu.”
Dung Nhược liếc nhìn Diệp Lăng Thu đang nằm dài trên sô-pha, đứng dậy cười nói: “Chỉ là muốn nghĩ thông một số chuyện. Giờ em mệt rồi, đi ngủ trước đây… Đúng rồi, cảm ơn anh đã cho em mượn phòng khách. Còn nữa, xin phép được bày tỏ sự ngạc nhiên của em khi thấy anh cô đơn trong một đêm như thế này… Anh, chắc không có vấn đề gì chứ?”
“… Này! Em nói vậy là có ý gì? Em cho là…”
Dung Nhược tựa vào phía sau cánh cửa đã khép, ngăn cản người đang không ngừng lải nhải bên ngoài phòng khách.
Nằm trên chiếc giường rộng rãi, cô lẳng lặng nhắm mắt lại, đồng thời tự nhủ thầm trong lòng: Có một số việc, có lẽ nên sớm kết thúc.
Thời tiết lúc sáng sớm được bao phủ bởi một màn sương mù dày đặc.
Dung Nhược ngồi trong xe Diệp Lăng Thu, trở lại nhà họ Vân. Lúc đến gần cửa, một chiếc xe thể thao màu đỏ từ đối diện lái tới, xẹt qua bọn họ. Dung Nhược trông thấy Vân Hân ngồi trong xe, mà người lái xe, là Cao Lỗi.
Xem ra, hẳn là không có việc gì. Cô nghĩ trong lòng, xe đã ổn định dừng ngoài biệt thự.
Cùng lúc bước xuống xe, Dung Nhược thấy Vân Trạm và chiếc xe lăn của anh bao phủ trong sương mù ngoài cửa lớn phòng khách.
Quay đầu, cô nắm lấy cánh tay Diệp Lăng Thu, nghĩ nghĩ, hỏi: “Anh còn nhớ đã từng nhận lời em, phải giúp em làm một chuyện?”
“Có. Làm sao?”
“… Cho em một nụ hôn tạm biệt.”
“Chỉ như thế?”
“Phải.”
Diệp Lăng Thu không hiểu nhíu mày, nhưng vẫn cúi đầu, hôn nhẹ lên khuôn mặt Dung Nhược.
“A.” Sau khi nhạy cảm nhận ra ánh mắt sắc nhọn bắn tới từ phía trước, anh buông Dung Nhược ra, hiểu rõ cười, khóe mắt lướt qua bóng người cách đó không xa.
Dung Nhược lui khỏi lòng anh, ngẩng đầu, nhếch khóe miệng: “Có phải em rất ngây thơ hay không?” Cô đang cười, ánh mắt lộ rõ vẻ khó xử, phảng phất có chút gì đó thật bi thương.
“Em biết ưu điểm lớn nhất của mình là gì không?” Diệp Lăng Thu khoanh tay, cười hỏi.
“Là gì?”
“Em luôn có thể đưa ra định nghĩa chính xác nhất cho hành vi của mình.”
Dung Nhược cười khẽ: “Đây là khen hay chê?”
“Cái này không quan trọng.” Diệp Lăng Thu lắc đầu, “Giờ anh muốn được biết rõ hơn, mục đích của em khi làm như vậy là gì?”
“Nhất thời hứng lên mà thôi.” Dung Nhược xoay người hít một hơi thật sâu, vẫy vẫy tay với người phía sau, “Hôm khác gặp.”
Cô chậm rãi đi về phía người cách đó không xa đằng trước, đi hoàn thành chuyện đã suy nghĩ kỹ càng nên chấm dứt khi hừng đông.
Nhìn bóng người màu trắng