
Tác giả: Quất Hoa Tán Lý
Ngày cập nhật: 03:55 22/12/2015
Lượt xem: 134917
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/917 lượt.
ao cũng không phải chuyện của anh, tùy em thôi. Này, giúp em việc lớn như vậy, có rảnh thì phải nói tốt anh với Hồng Vũ đấy…”
Tôi gật đầu: “Em sẽ nói với chị ấy anh được phú bà bao nuôi.”
Tay Lam Lăng đang băng vết thương cho tôi dùng sức, tôi hét thảm một tiếng “Oa oa oa”. William ở đằng xa đau lòng dựng thẳng đuôi lên, sau đó bổ nhào đến, vội vàng hỏi Lam Lăng: “Cô ấy có sao không?”
Lam Lăng thản nhiên nói: “Lòng dạ không được tốt cho lắm.”
Đầu óc William đã rối như tơ vò, anh ta hỏi như cha mẹ chết: “Lòng dạ hỏng rồi thì sẽ chết sao?”
“Sẽ tức chết!” Tôi đập một phát lên đầu anh ta.
Xa xa truyền đến tiếng gọi thân thiết: “Đồ nhi ngoan.”
Hỗn chiến đã chấm dứt, sư phụ không biết xấu hổ của tôi mang theo đống râu xồm dùng ánh mắt “yêu thương” nhìn về phía chúng tôi, hình như muốn chạy đến để thể hiện tình thầy trò.
Tôi rùng mình, kéo tai William nói: “Chạy mau.”
Người hiền lành như William mà cũng bị ông ấy nhìn đến mức dựng thẳng đuôi, vội biến về hình chó, cõng tôi trên lưng, nhảy lên thuyền thiên nga chạy trốn.
Hồng Vũ hiếm khi nể tình tình cảm sư tỷ muội, ngăn sư phụ lại, nói chuyện với ông ấy.
William sống chết giẫm chân đạp, vội vàng rời khỏi hiện trường khủng bố.
Trăm ngàn năm qua, kiến trúc thay đổi, rừng rậm thay đổi nhưng ánh mặt trời vẫn ấm áp như xưa.
Trên đường trở về, tôi nằm sấp lên lưng chó Golden Retriever, bộ lông dài mang theo hương vị ấm áp, miệng vết thương hình như cunxg không còn đau nữa rồi. Trong công viên cây cối xanh mướt, dường như chúng tôi trở về rất nhiều năm trước, từng cơn gió nhẹ thổi qua, nước suối róc rách, tôi và chàng nhàn nhã sưởi nắng.
Xóa bỏ tổn thương, dứt bỏ thành kiến, cởi bỏ khúc mắc, tôi có cảm giác thật thoải mái.
Bỗng nhiên tôi cảm thấy như thế này rất tốt.
Tôi gọi điện cho Chu Tư Tư: “Thời cổ đại vàng là đồng, không cho phép quỵt nợ, trả nợ nhanh lên.”
Chu Tư Tư ngây người một lúc mới hoan hô một tiếng, vui vẻ đi tìm mẹ đòi tiền.
William hỏi lại lần thứ một ngàn không trăm linh một: “Dạ Đồng, đợi vết thương khỏi rồi, cô đến công viên trò chơi với tôi nhé?”
Lần đầu tiên tôi sảng khoái đáp: “Được.”
William mừng như điên: “Cuối cùng cô cũng đồng ý hẹn hò với tôi rồi?”
“Ai nói là hẹn hò?” Tôi đập cái đầu chó của anh ta, lên án mạnh mẽ: “Chỉ là bị thương ở nhà lâu ngày sẽ chán nên muốn đi ra ngoài chơi thôi! Tóm lại tôi muốn có người xách túi trả tiền làm cu li!”
William cười đến mức miệng không khép lại được: “Tôi là cu li! Tôi thích làm cu li nhất! Tôi thích Dạ Đồng nhất!”
Tôi giận: “Tôi ghét anh nhất!”
William vui vẻ chạy: “Ghét đi ghét đi!”
Bầu trời tràn ngập ánh nắng, xe cộ như mắc cửi.
“Nhìn kìa, có một con chó lông vàng cõng mèo trên lưng đang chạy kìa?”
“Đáng yêu quá, mèo chó một nhà thân thiết!”
“Chụp nhanh đi rồi đăng lên Microblogging!”