
Tác giả: Meili
Ngày cập nhật: 00:02 16/12/2015
Lượt xem: 134772
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/772 lượt.
đi.
- Còn nữa. Em nhớ đi đứng cho cẩn thận.
- Mai không phải trẻ con lên ba.
Nhất Bảo im lặng một lúc rồi khẽ gật đầu.
- Được rồi. Từ ngày mai gặp anh thì…
- Tại sao lại phải làm vậy? Có phải Bảo định nói gặp Bảo thì làm như
không quen, hãy thờ ơ với Bảo như Bảo vẫn thờ ơ với người khác chứ gì?
Tại sao phải thế chứ?
- Anh không định nói thế, nhưng ý anh muốn nói đại khái cũng là như vậy.
Khoé mắt Mai Mai lại rưng rưng. Nhất Bảo vỗ vai Mai Mai nhẹ nói:
- Sẽ có một lúc anh nói cho em biết. Còn giờ em chỉ cần làm theo những gì anh nói là được rồi.
- Nói cái gì? Bảo nói luôn đi.
- Lúc nào thích hợp, anh sẽ nói. Cũng đến lúc em phải về nhà rồi đấy.
Nhất Bảo đứng dậy, cậu chìa tay ra. Đâu đó trong tâm trí hai người tái hiện
hình ảnh một khoảng sân ngập tràn ánh nắng, cô gái ngồi bệt dưới đất,
cậu thanh niên cao ráo tiến về phía cô gái đó. Cứ ngỡ cậu sẽ chìa tay ra giúp cô đứng dậy. … Nhưng không. Cậu ta đi thẳng.
Mai Mai nắm lấy tay Nhất Bảo. Đứng dậy. Mai Mai hỏi:
- Vậy những lúc nào thì Mai Mai có thể nói chuyện bình thường với Bảo như hai người quen biết đây?
Nhất Bảo cười:
- Khi anh bắt chuyện trước.
Rồi cậu ta nháy mắt.
Đáng ghét. Biết mình đẹp trai lắm không mà còn nháy mắt!
Sáng thứ 2 đến lớp.
Mai Mai tung
tăng, tươi cười bước vào lớp. Chưa bao giờ Mai thấy thích đi học như bây giờ. Ngày chủ nhật hôm qua phải ở nhà mình, không được gặp Nhất Bảo,
Mai Mai thấy buồn muốn chết. Cô mong mau mau chóng chóng đến thứ 2 để
được đến trường. Vậy nên hôm nay Mai Mai đến trường từ rất sớm.
8h15
- Đi học rồi hả?
Hai cậu bạn
cùng lớp đã đến. Mai Mai ngủ gật từ lúc nào, cô uể oải ngồi thẳng dậy.
Thấy Nhất Bảo vẫn chưa đến, mặt Mai Mai xị ra.
- Hôm trước mấy người đồng loạt bỏ học, đánh quả lẻ gì à?
Mai Mai thấy hỏi chuyện hôm thứ 6 vừa rồi thì chau mày:
- Không có gì.
Hai cậu kia cười với nhau, không để ý bộ mặt của Mai Mai đang rất khó coi như thế nào.
- Ờ, sao hôm nay béo đến muộn thế nhỉ? - Cậu bạn hỏi
- Ai biết. - Cậu kia trả lời.
Lại nhắc đến tên béo. Sao không hỏi thăm Nhất Bảo đây này?
Nhắc đến tên béo là Mai Mai thấy bực mình, cô quay sang bên kia, thấy Nhất Bảo vẫn chưa đến.
Nhất Bảo chưa đến. Tên béo cũng chưa đến.
Nhớ lại chuyện hôm thứ 6, sắp vào giờ rồi mà hai người họ cũng chưa đến, Mai Mai chợt thấy bồn chồn.
Có khi nào tên béo lại lừa Nhất Bảo để trả thù chuyện hôm trước không?
Nghĩ đến đấy Mai Mai đứng bật dậy. vội vã chạy ra khỏi lớp.
BING…
- Ui da..
Tiếng Mai Mai kêu lên, cô bị dội ngược lại phía sau.
Mai Mai chừng mắt nhìn xem tên nào vừa đâm vào mình.
Là thầy giáo.
- Sao thầy không nhìn gì hết vậy?
Thầy giáo mặt mày xanh nhợt.
- Không, thầy có, thầy có nhìn, .. em có sao không?
Mai Mai chợt
nhớ ra chuyện mình đang vội làm, cô giơ tay gạt thầy giáo qua một bên để lấy lối đi. Ông thầy giáo còn đang sợ hãi về cú va chạm vừa rồi, thấy
Mai Mai bước về phía mình thì rúm người lại. Thầy giáo vừa bị gạt qua
một bên, thì hình ảnh Nhất Bảo xuất hiện trước mắt Mai Mai. Cô mừng
nhưng chưa hết lo.
Mai Mai lại gần Nhất Bảo, nắm vai, lắc tay cậu ta như thể vừa gặp lại người thân vừa đi chiến trường về.
- Là người thật, vẫn còn nguyên vẹn.
Mai Mai lảm nhảm, nước mắt đã lưng chòng.
Mai Mai thấy
Nhất Bảo thì vui lắm, muốn nói nhưng nhất thời không nói được, cứ đứng
đó bóp vai cho cậu ta. Trước bao nhiêu con mắt đang nhìn họ nhưng trong
mắt Mai Mai giờ chỉ có Nhất Bảo thôi.
Mai Mai ngẩng
đôi mắt ướt nhoè nhìn Nhất Bảo. Đôi mắt ướt ấy chỉ có mình Nhất Bảo nhìn thấy. Nhưng như đã nói trước, Nhất Bảo tỏ ra không hề để tâm đến, gương mặt cậu ta lạnh lùng nhìn Mai Mai. Đã quen với chuyện này, Mai Mai thấy cậu ta có thái độ như vậy với mình cô cũng chẳng lấy làm buồn bực.
- Anh biết ngay em sẽ thế này mà!
Mặt Nhất Bảo
thì lạnh tanh nhưng giọng nói của cậu ta thì chả lạnh tẹo nào. Nhất Bảo
nói rất nhỏ, chỉ đủ để Mai Mai nghe thấy. Nhìn gương mặt lạnh như băng
của cậu ta, người ngoài có thấy mồm cậu mấp máy cũng chỉ nghĩ cậu ta nói những câu doạ nạt, hay làm người khác buồn mà thôi.
Mai Mai quay người bước vào lớp trước. Thầy giáo và hai cậu kia thấy Mai Mai khóc thì ai cũng nghĩ ‘Nhất Bảo thật quá đáng. Mai Mai cũng chỉ là quan tâm đến cậu ta thôi, cần gì phải nói những lời khó nghe với một cô gái chứ’.
Mai Mai ngồi vào chỗ của mình. Khi Nhất Bảo đang quăng cặp lên bàn cậu ta thì:
- ẤY, từ từ đã!
Mai Mai lại
đứng bật dậy. Cô rút trong túi của mình ra một cái khăn tay. Cái khăn đó để … lau bàn Nhất Bảo. Mai