
Tác giả: Meili
Ngày cập nhật: 00:02 16/12/2015
Lượt xem: 134764
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/764 lượt.
hốc lại tủm tỉm cười.
- Ơ.. không có gì. Ừm, bữa nay được ăn cơm với bố nên con vui thôi.
Ông Mai Lâm
nhìn con mình vui như vậy thì thấy áy náy lắm, tưởng là mình đã bỏ bê
con, chỉ mải mê với công việc, ông ái ngại nhìn Mai Mai. Nào đâu, chuyện Mai Mai vui hôm nay chả liên quan gì đến ông.
Mai Mai về phòng, nhìn ra ngoài trời.
- Ôi, mưa sao? Mình đang vui mà trời lại buồn sao? Hix!
Mai Mai làm bộ mặt buồn,
- cảnh buồn người có vui đâu bao giờ. – Mai Mai lảm nhảm. – Câu này mình nghe ở đâu rồi nhỉ?
Mai Mai lại làm mặt đăm chiêu suy nghĩ:
- Thôi chả quan tâm. Trời ơi! Buồn thì cứ ‘khóc’ đi cho hết buồn. Miễn là ngày mai trời phải đẹp để Mai đến trường là được rồi!
Tại nhà Nhất Bảo.
Nhất Bảo ngồi
một mình trong phòng đọc sách. Nhưng đọc được vài chữ thì chữ trước mắt
biến đi đâu hết. Thay vào đó là gương mặt của ..Mai Mai. Nhất Bảo lắc
lắc đầu để xua đi hình ảnh Mai Mai, nhưng rồi trong đầu cậu lại nghĩ đến cô ấy. Nhất Bảo nhớ lại những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay. Vậy là từ
bây giờ, cậu và Mai Mai không còn phải kiêng dè chuyện người khác biết
mối quan hệ của họ.
Mày làm thế liệu có được không? Mày muốn tốt cho cô ấy hay là càng lúc càng làm cô ấy bị tổn thương nhiều hơn đây?
Nhất Bảo thở dài.
- Có chuyện gì mà thở dài vậy con?
Bố Nhất Bảo – ông Hàm - bước vào.
- Sao bố không gõ cửa?
Ông đang chuẩn bị ngồi xuống ghế, nghe cậu con trai nói vậy thì lại quay người ra cửa, ông cười nói:
- Bố quên mất! Già thật rồi, đãng trí quá!
Rồi ông đưa tay gõ cửa.
Cốc..cốc..
Nhất Bảo bật cười. Đột nhiên trong đầu cậu lại hiện ra hình ảnh Mai Mai.
Bố mình cũng nhí nhố như .. Mai Mai vậy!
Nghĩ thế Nhất Bảo lại cười thành tiếng cái nữa.
Ông Hàm thấy con mình cười vui như vậy, ông đoán mò là có liên quan đến Mai Mai, ông giả vờ thắc mắc:
- Sao lâu rồi không thấy cô bé lần trước đến nhà mình chơi nhỉ?
- Ai… à!
- Con nói tiếp đi!
- Nói gì ạ?
- Nói xem, có phải con đang nghĩ đến cô bé đó không?
Nhất Bảo cười không đáp.
- Nhất Bảo, hãy trả lời bố câu này?
Ông Hàm trở nên nghiêm túc.
- Bố hỏi đi!
- Có phải con đã thích cô bé đó rồi không?
Nhất Bảo nghe câu hỏi, cậu trầm ngâm một lúc. Chính cậu cũng đang đắn đo suy nghĩ lời giải cho câu hỏi này.
Nhất Bảo thở dài.
- Chắc là có.
Ông Hàm nhẹ lắc đầu.
- Có là có, mà không có là không có. Con trả lời như vậy, phần nhiều là con thích cô bé đó rồi.
- Bố. Nhưng
thực lòng con mà nói thì con không muốn bản thân mình có tình cảm với
Mai Mai, và không muốn Mai Mai có tình cảm với con.
Ông Hàm nhìn
cậu con trai. Suốt gần 20 năm ông nuôi nấng Nhất Bảo, đây là lần đầu
tiên ông thấy Nhất Bảo do dự, thiếu quyết đoán như vậy.
Ông vỗ vai Nhất Bảo nói:
- Con lo lắng
Mai Mai sẽ bị những kẻ thù của ta làm hại. Điều này bố biết, bởi vợ và
con trai ta đã là nạn nhân của những sai lầm trong đời ta. Nhất Bảo, từ
khi để con trở thành cậu chủ của băng đảng là bố đã sai rồi, đáng lẽ bố
phải phản đối con đến cùng. Nhưng lúc đó bố vẫn chưa thông suốt, bố chỉ
nghĩ đơn giản rằng để con trả thù cho bố mẹ con là điều đương nhiên. Bố
đã không nghĩ ra rằng kể từ giờ phút đó, bố đã gieo vào lòng con toàn
nỗi thù hận. Bố đã gạt đi một tuổi thơ tốt đẹp mà con đáng được hưởng,
bố đã cướp đi tương lai của con rồi…
Đôi tay ông
đặt trên vai Nhất Bảo run run, nước mắt ông rơi lã chã. Nhất Bảo nghe bố mình nhắc lại chuyện cũ, mắt cũng cay xè. Nhất Bảo lắc đầu nói:
- Không đâu
bố. Bố không cướp đi cái gì của con cả. Đó là quyết định của con, bố
không có lỗi. Ngược lại, bố đã cho con một tuổi thơ có bố, để con không
phải là đứa trẻ mồ côi. Bố đừng tự trách mình nữa!
Ông Hàm lau nước mắt.
- Bố xin lỗi.
Ông run run
cầm chén trà. Nhìn ông Hàm thật tội nghiệp, nhìn ông như vậy làm gì có
ai nghĩ được đấy lại là ông trùm xã hội đen chứ. Ông Hàm uống hết cốc
trà, tinh thần cũng ổn định lại.
- Thế này Nhất Bảo ạ! Mai Mai là cô bé tốt. Mai Mai đáng nhận được điều gì và không
đáng phải nhận những điều gì con biết rồi đấy. Thực tình bố không muốn
con dẫm vào vết xe đổ của bố đâu.
Nhất Bảo gật đầu.
- Nên …bố nghĩ thế này. Từ ngày mai, con đừng can thiệp vào chuyện của băng nữa.
- Bố.
Ông Hàm giơ tay ý nói Nhất Bảo hãy im lặng.
- Từ giờ con hãy tập trung cho việc học và lo đối xử tốt với Mai Mai đi. Mọi chuyện con cứ để bố lo.
- Bố!...
- Nhất Bảo,
nếu như con còn coi ta là bố con thì hãy để ta sửa chữa những sai lầm
của ta. Để khi nhắm mắt rồi, bố có thể ngẩng cao đầu đi gặp bố mẹ con.
Hôm sau ở trường SER1
- Mai Mai hôm nay đi học sớm thế?
Mai Mai ngồi