Polly po-cket

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bạn Gái Của Thiếu Gia

Bạn Gái Của Thiếu Gia

Tác giả: Kawi

Ngày cập nhật: 23:55 15/12/2015

Lượt xem: 1341081

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1081 lượt.

ừ trước đến nay. Nó không biểu hiện gì nhưng trong lòng thì cực kì hồi hộp.

Đã đến giờ cử hành hôn lễ. Nhưng Cold không tới….

15 phút…

30 phút…

Chú rể đã biến mất….

Chập 71: Dòng sông nước mắt

Cả hôn trường trở nên hỗn loạn, ai
cũng tỏ vẻ lo lắng nhìn nó thông cảm,một số người thì lại thấy bất bình
vì phải chờ đợi lâu. Riêng nó, nó cảm thấy có cái gì đó hụt hẫng, cứ như thể là một thứ gì đó quan trọng đã rời bỏ nó mà đi. Nó đứng lên, đặt bó hoa cô dâu lại trên ghế rồi chạy nhanh vào trong, nó muốn khóc nhưng
không thể để người khác thấy mình khóc.

Một điều kì lạ nữa là hôm nay, tuy
là ngày cưới của con trai nhưng không thấy sự xuất hiện của ba mẹ Cold,
họ nói là có chuyện gấp bên Nhật không thể qua được, nhờ bà nội Cold
đứng ra chủ trì hôn lễ. Điều đó cũng đã làm nó cảm thấy khó chịu phần
nào…

Trong lúc chạy vào phòng, nó tình cờ trong thấy chiếc huy hiệu năm xưa của Thoại đang nằm ở góc cửa. Nó dừng lại…làm sao có thể như thế được???? Chiếc huy hiệu đó, nó nhớ là chính
tay nó đã ném xuống biển 2 năm về trước rồi mà??? Nó thoáng giật mình,
rợn người…

Nó nhẹ nhàng tiến lại…Nhưng lúc đến nơi thì chiếc huy hiệu lại biến mất…

Nó toát mồ hôi, chẳng lẽ nó nhìn nhầm, không thể nào, nó đã nhìn rất kỹ rồi mà, rõ ràng chiếc huy hiệu đã nằm ở đấy….

Chợt lòng nó nóng như lửa đốt, nó linh tính Cold có chuyện không hay xảy ra….

5 phút sau đó…cảnh sát khu vực gọi điện thoại về gia đình nó, nói rằng Cold đã bị tai nạn…

Một lần nữa nó thấy bầu trời như đổ
sụp trước mắt. Ông trời không thể phủ phàng tàn nhẫn với nó như vậy
được. Đã một lần rồi, Thoại đã bỏ nó mà đi. Bây giờ, lại đến lượt Cold,
không thể …không thể nào….

Nó không kịp thay áo quần, mặc luôn
chiếc áo cưới mà Cold đặt may riêng cho nó chạy vào bệnh viện. Nó đã
khóc nhiều đến mức gương mặt tái nhợt đi.

Tới phòng cấp cứu, nó chỉ kịp nhìn
thấy người ta đưa Cold vào phòng mổ, cánh cửa trắng lạnh toát đóng lại,
nó quỵ xuống như đoá hoa tinh khôi gặp phải cơn giông tố.

Trợ lý riêng của Cold chạy lại đỡ nó đứng lên.

- Phu nhân giám đốc bình tĩnh!

- Anh nói đi! Tại sao Cold của tôi lại nằm ở đây???? – nó hét lên trong đứt đoạn.

- Thưa! Tôi cũng không biết rõ! Tự nhiên giám đốc chạy ra nói rằng đưa
chìa khóa xe của tôi cho anh ấy mượn có chút việc. Tôi cũng thắc mắc là
tại sao trong ngày cưới mà anh ấy lại bỏ đi như thế. Đến một lúc sau thì cảnh sát gọi điện cho tôi, nói rằng xe ô tô của tôi đã tông vào cột
điện bên đường….Tôi cũng không ngờ….

Nó nghe đến đó thì đầu óc quay cuồng, người lịm đi, nó không còn thấy gì xung quanh…..

Trong đầu nó bây giờ lại hiện lên
khung cảnh đau thương của 7 năm về trước, cái thảm kịch Thoại bê bết máu cùng với chiếc tay ga nát bấy trong cái đêm định mệnh….Bây giờ, tất cả
cứ như lặp lại như một vòng tuần hoàn của bi kịch….

Và nó đã ngất đi, trong nước mắt…

Người ta vẫn luôn nói rằng nỗi đau
thể xác dù có nặng nề đến đâu cũng có thể chữa lành được, nhưng nỗi đau
tinh thần lúc đến đỉnh điểm sẽ là con dao giết chết một con người….Và nó đã không chịu đựng thêm được nữa, trong khi Cold đang nằm trong phòng
mổ thì nó nằm trong phòng cấp cứu trong tình trạng chết lâm sàn vì chấn
động tâm lý quá nặng nề…. Chúng nó chỉ cách cái chết trong gang tất….

.

Nó nhìn thấy mình đang ở trong một khu vườn, giống hệt như khu vuờn mà
nó mơ thấy hồi năm 11. Nhưng không thấy hoàng tử, quái vật hay khối ru
bích biết đi đâu cả, chỉ có mình nó, cô đơn…

…………………

Nó men theo bìa rừng, chạy thật
nhanh về phía có ánh sáng. Nó vốn sợ bóng tối. Nhưng càng chạy nó càng
thấy âm u như cõi lòng nó bây giờ, ngột ngạt và u uất. Và như một sự sắp đặt, nó lại nhìn thấy chiếc huy hiệu năm xưa, nhưng cứ tiến lại gần là
nó lại biẽn mất như hình ảnh Thoại lúc ẩn lúc hiện trong tâm trí nó…

Và nó nhìn thấy một dòng sông trong
xanh phẳng lặng, yên tĩnh đến mức tuyệt đối. Nó tiến lại, ngồi trên bờ
sông nhìn bóng mình dưới nước, nhưng nó không thấy gương mặt mình trong
đó, nó chỉ nhìn thấy những đám mây u tối bủa vây. Chợt nó thấy khát
nước, nó đưa tay múc một ngụm nước cho vào miệng, nhưng không ngọt chút
nào mà mặn chát như vị của nước mắt. Nó giật mình. Phải chăng đây là
dòng sông nước mắt của nó đã tuôn ra trong suốt 7 năm qua. Nó vẫn ảo
tưởng rằng mình đã quên được Thoại nhưng đêm đêm nó vẫn nhìn thấy bóng
dáng ấy trong giấc mơ, nói là yêu Cold nhưng vẫn lắm khi nó nhìn Cold
thành Thoại. Mọi chuyện càng lúc càng trở nên phức tạp, nó thấy chóng
mặt không hiểu chuyện gì đang diễn ra…. Tất cả cứ như đưa nó quay lại
đối diện với bản thân mình.

Và nó mở mắt….

Bây giờ là đêm khuya, một mình nó trong căn phòng bệnh nhân, Mọi người có lẽ đang ngủ ở ngoài cửa phòng. Nó muốn gặp Cold….

Thế là, trong bộ áo quần bệnh nhân,
nó lê thân xác mệt mỏi của mình đến căn phòng nơi Cold đang nằm. Không
biết vì sao nó có thể biết đượ