
Tác giả: Minh Hiểu Khê
Ngày cập nhật: 23:54 15/12/2015
Lượt xem: 1341748
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1748 lượt.
. Hình như người nói câu này phải là tôi mới đúng.” Khóe môi Lạc Hi nhếch nụ cười khinh bỉ. “Anh dựa vào cái gì mà dám chạm vào người Mạt Mạt? Cứ cho là năm năm trước, Mạt Mạt đã từng gắn bó với anh, nhưng bây giờ, cô ấy là của tôi.”
Âu Thần dằn giọng lạnh lùng nói:
“Cô ấy là của tôi.”
Lạc Hi thờ ơ đón ánh mắt của Âu Thần.
“Cô ấy là của anh?”
Anh cười rũ rượi rồi từ từ cúi đầu, hướng về đôi môi Doãn Hạ Mạt, chầm chậm, như muốn tuyên bố quyền sở hữu của mình, anh hôn lên môi Hạ Mạt.
Khi Lạc Hi càng lúc càng kề sát.
Khi đôi môi cô đã có thể cảm nhận được hơi ấm của Lạc Hi.
Doãn Hạ Mạt đột nhiên nhắm mắt lại.
Tránh nụ hôn đó…
Nét mặt Âu Thần hiện rõ sự đau khổ, Hạ Mạt cũng u uất trong lòng. Lần trước trong bệnh viện, cô cố tình mượn sự xuất hiện của Lạc Hi để buộc anh phải rời xa cô, nhưng chính gương mặt bị tổn thương đó của Âu Thần lại làm trái tim cô tan nát.
Cô chỉ là không muốn gặp lại Âu Thần, không muốn tiếp tục mối quan hệ này nữa và càng không muốn anh phải đau khổ.
“Em…”
Lạc Hi khựng lại, trừng trừng nhìn Doãn Hạ Mạt đang nghiêng đầu né tránh. Bàn tay anh đang giữ chặt cánh tay cô đột ngột buông ra. Một nỗi đau đớn, tổn thương vụt qua trong mắt anh.
Lúc này, Âu Thần đã kéo mạnh Doãn Hạ Mạt ra sau lưng mình, Anh không thể chịu đựng thêm cảnh Lạc Hi năm lần bảy lượt lôi Hạ Mạt ra đùa giỡn, khinh bạc, căm tức đến tột cùng, anh vung nắm đấm vào mặt Lạc Hi!
Tiếng gió quạt tới như trời long đất lở.
Lạc Hi tránh qua bên.
Anh đưa ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hạ Mạt đang đứng sau lưng Âu Thần. Hai người họ dường như là một, còn anh lại như tách hẳn ra. Lạc Hi cay cú trong lòng, dường như mất hết lý trí, vung ngay nắm đấm quại lại mặt Âu Thần!
“Đủ rồi!”
Doãn Hạ Mạt thoát ra ngoài vòng che chắn của Âu Thần, cô xông vào giữa hai người. Lạc Hi hốt hoảng tái mét mặt, song anh không thể kịp thu lại nắm đấm của mình, chỉ còn cách cố gắng chuyển lệch hướng đi, xương ngón tay Lạc Hi sượt qua gò má Doãn Hạ Mạt để lại một vệt trắng dài trên má cô.
“Các anh làm gì vậy? Đánh nhau như trẻ con sao?”
Đôi mắt cô tràn đầy tức giận, vết xương ngón tay Lạc Hi vừa để lại trên má chuyển dần sang hồng, rồi đỏ, rồi tím bầm.
“Em và anh ta rốt cuộc có quan hệ gì?”
Trong lúc này, không biết rốt cuộc cô nên đứng về phía ai đây, Âu Thần hay Lạc Hi. Lạc Hi nhìn vệt bầm đỏ trên má Hạ Mạt mà xót xa, anh lạnh lùng hỏi.
“Em… vẫn còn có ý với hắn?”
Tâm trạng vừa cay cú vừa đau khổ khiến lời lẽ của Lạc Hi trở nên lạnh lùng.
Hơi thở của sự đau khổ tràn ngập trong không gian.
Hạ Mạt chẳng nhìn ai.
Cô lẳng lặng quỳ xuống, nhặt từng tấm ảnh, từng tấm ảnh cũ bị Âu Thần ném vung vãi trên mặt đất lúc nãy lên. Cầm những bức ảnh quá khứ trong tay, nhìn lại cảnh cũ mà thấy tim mình đau nhói. Cô đã từng nghĩ chỉ cần ép bản thân mình hờ hững và lạnh nhạt là có thể quên đi tất cả những tháng ngày đã qua. Nhưng giờ đây, khi nhìn thấy những tấm ảnh này cô mới hiểu, chẳng qua đó chỉ là cô tự lừa dối chính bản thân mình đó mà thôi.
“Hãy quên đi thôi.”
Doãn Hạ Mạt nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu, cô quay lưng lại với Âu Thần và nói.
Cô úp ngược những tấm ảnh đó trong lòng bàn tay, chỉ để lộ tấm ảnh hai người tựa lưng vào nhau lúc hoàng hôn, hình ảnh trong đó hầu như không còn nhìn rõ nữa.
“Tôi của năm năm về trước tuyệt đối không đáng để anh lưu luyến, những đoạn hồi ức đó cũng càng không đáng để anh phải truy tìm như vậy. Nhớ về những hồi ức đó sẽ chỉ khiến anh đau khổ mà thôi. Vì thế… xin anh hãy quên đi…!”
Cô ném những tấm ảnh vào thùng rác bên cạnh.
Tấm ảnh hai người tựa lưng vào nhau lúc hoàng hôn, và một tấm ảnh khác như cố tình lật ngược lại. Tấm ảnh đó chụp cảnh sân trường Thánh Huy, chàng trai Âu Thần đang đứng trước mặt cô, hơi cúi lưng xuống, hôn lên bàn tay cô. Trong tấm ảnh, cô nhìn anh trìu mến với nét mặt ngượng nghịu e lệ của người thiếu nữ mới lớn.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…?”
Trái tim Âu Thần như rỉ máu hoảng hốt trước cảm giác bị vứt bỏ, nhìn Hạ Mạt lạnh lùng quăng tấm ảnh ngày xưa vào sọt rác, anh vừa đau khổ vừa tức giận, nhưng lại không muốn tỏ thái độ mình là kẻ quá yếu đuối để cô giễu cợt.
“Là tôi đã làm sai điều gì?” Giọng của anh nghẹn ngào, “Là tôi đã làm sai điều gì khiến em phải hận tôi, thà rằng tôi quên em đi, em cũng không muốn gặp lại tôi nữa sao…”
“Không phải.”
Chuyện của ngày xưa đó có lẽ không thể dùng đúng sai để mà phán xét, là do tính cách của hai người đã buộc sự chia tay trở thành lựa chọn duy nhất.
“Vậy cuối cùng là vì cái gì?” Âu Thần hỏi, hàm dưới nghiến chặt. “Lẽ nào chỉ một lời nói của em, ký ức của tôi sẽ phải xóa hết hay sao? Những gì thuộc về quá khứ đâu phải do tự mình tôi đoán ra, mà cũng không phải do em kể với tôi mà có được! ”
“Nói hay lắm.”