Old school Swatch Watches

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bong Bóng Mùa Hè 3: Áo Cưới

Bong Bóng Mùa Hè 3: Áo Cưới

Tác giả: Minh Hiểu Khê

Ngày cập nhật: 23:54 15/12/2015

Lượt xem: 1342135

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2135 lượt.

giường bệnh.

Trân Ân trong lòng vừa đau thương, xen lẫn chua xót, hình như cô mãi mãi không bao giờ có thể đặt chân được vào thế giới của hai chị em họ, mãi mãi chỉ là người đứng ngoài. Trân Ân bất giác ngẩng đầu lên, qua kính của phòng bệnh trong suốt, cô nhìn thấy Âu Thần đang đứng bên ngoài.

Hồi nãy cô cứ tưởng Âu Thần sẽ vào trong phòng bệnh cùng Doãn Hạ Mạt, nhưng tự dưng anh ấy lại dừng bước, trầm ngâm để mặc cánh cửa phòng bệnh đóng lại trước mặt mình.

Có thể là cách lớp kính.

Có thể là cách một quãng cũng khá xa.

Trong ấn tượng của Trân Ân, Âu Thần luôn là một thiếu gia lạnh lùng cao quý rất khó tiếp cận, anh đứng đó mà thấy cô độc và yếu đuối vô cùng. Ánh mắt anh vẫn lạnh lùng nhưng trước sau, qua lớp cửa kính, vẫn không rời khỏi Doãn Hạ Mạt, như thể cô ấy là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời anh, một khi mất cô ấy, ánh sáng duy nhất đó cũng sẽ chết theo.

Doãn Hạ Mạt nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Doãn Trừng.

Cô rón rén nắm bàn tay cậu em trai như thể sợ gây tiếng ồn khiến cậu giật mình tỉnh giấc, sau đó cô đưa bàn tay phải của mình gạt mấy sợi tóc trên trán Doãn Trừng sang một bên. Gương mặt Doãn Trừng thật khôi ngô, Doãn Hạ Mạt cứ thế ngắm nhìn không chán.

Doãn Hạ Mạt còn nhớ ngày Tiểu Trừng ra đời, một hài nhi cực kỳ xinh đẹp được đặt nằm bên cạnh mẹ. Da thịt em bé mịn màng mũm mĩm. Ngay từ lúc mới chào đời, em bé đã mở to đôi mắt đen nháy nhìn bé Hạ Mạt trông thật đáng yêu. Bé Hạ Mạt bốn tuổi khi ấy thích thú hiếu kỳ đưa tay chạm vào hai má em bé, Doãn Trừng khoái chí nhoẻn miệng cười với chị.

Mẹ rất bận, mới sinh được nửa tháng đã lại quay về với công việc hàng đêm.

Trước kia ở nhà một mình, cô bé Doãn Hạ Mạt luôn cảm thấy sợ hãi và cô quạnh, giờ cô đã có thêm em Tiểu Trừng. Ngày ngày cô cho em bú sữa bình, thay tã, đưa nôi cho em ngủ, hát cho em nghe, đẩy xe nôi ra đường cho em phơi nắng.

Tiểu Trừng biết nói tiếng đầu tiên chính là tiếng “chị, chị”.

“Chít… chít.”

Ồ, em bé đang nói chuyện đấy à? Cô bé Doãn Hạ Mạt năm tuổi hiếu kỳ nhìn cậu em trai bé nhỏ của mình.

“Em đang nói gì thế?”

Tiểu Trừng được cô bé chăm sóc trông thật bụ bẫm.

“Chít… chít…”

Chít, chít là cái gì. Hạ Mạt bé nhỏ nghĩ mãi, rốt cuộc cô bé cũng hiểu ra em bé đang gọi chị của mình đó!

“Là chị chị chứ không phải chít chít nhé, Tiểu Trừng, nói theo chị nào, chị… chị!”

“Chít… chít…”

Tiểu Trừng lại cười tít mắt.

“Không đúng, là chịiiii… chịiii…”

“Chít chít.”

Càng lúc Tiểu Trừng càng lưu loát hơn.

Nhưng….

Nhưng cô đã không chăm sóc tốt cho em rồi. Bốn năm trước, Tiểu Trừng vừa xuất viện sau một thời gian bệnh nặng lại bị dầm mưa suốt đêm khiến người ướt sũng, khi ấy cô đang ở một nơi cực kỳ đen tối mà không hay biết gì. Giờ cũng vậy, cô không giúp gì được cho Tiểu Trừng. Tiểu Trừng và cô không cùng nhóm máu, thận cũng không thích hợp để thay thế…

Nhè nhẹ nắm chặt bàn tay cậu em trai, môi Doãn Hạ Mạt trắng bệch.

***Mưa mỗi lúc một to.

Trong màn mưa đêm đen ngòm, ánh đèn xe chói mắt chiếu sáng rực cả một khoảng không gian phía trước con đường, chiếc xe chạy với tốc độ kinh hồn, mưa điên cuồng giăng kín kính xe.

Máy di động của Hạ Mạt vẫn cứ tắt….

Không tìm thấy cô ấy.

Nơi đây, trong màn đêm sâu thẳm, mưa giăng kín đường, không tìm được cô ấy…

Lạc Hi nắm chặt vô lăng, đầu ngón tay trắng bệch.

Khi Lạc Hi từ đại sảnh buổi yến tiệc chạy đuổi theo ra đến ngoài thì bóng dáng Doãn Hạ Mạt đã không thấy đâu rồi, như thể cô đã tan biến vào trong đêm mưa vậy. Hạ Mạt đã đi đâu, rốt cuộc cô ấy đang có chuyện gì, tại sao cô ấy mặt mũi tái mét, bỏ buổi tiệc chạy vội ra ngoài…

Nhất định là có chuyện gì với Hạ Mạt rồi…

Lạc Hi thấy tim mình đau nhói!

Gương mặt tái mét tuyệt vọng của Hạ Mạt, hình ảnh Hạ Mạt đau khổ cuống cuồng chạy khỏi đại sảnh buổi tiệc như thể cô đang muốn rời khỏi cuộc đời anh, nỗi sợ hãi hoảng loạn đã khiến Lạc Hi không còn quan tâm đến tất cả những gì xảy ra giữa Hạ Mạt và Âu Thần, anh chỉ còn muốn tìm thấy cô, ngay lập tức tìm được cô!

Nhưng…

Cô đã đi đâu mất rồi…

Nhà cô không ánh đèn, tối om, chỗ để giày dép trước cửa ra vào phủ một lớp bụi, hình như đã lâu lắm rồi không có ai ở đây. Lạc Hi chết lặng đưa tay nhấn chuông, anh hy vọng và chờ đợi một điều kỳ diệu để cô xuất hiện và mở cửa. Anh sẽ không nghi ngờ cô ngay cả khi cô và Âu Thần vẫn còn có quan hệ gì gì đi nữa, anh cũng sẽ không nghi ngờ cô nữa đâu!

Nhưng hàng xóm đã bảo với Lạc Hi…

Không thấy Doãn Hạ Mạt về nhà.

Hạ Mạt đã đi đâu…

Lạc Hi cho xe chạy tốc độ tối đa, kính xe hạ xuống một nửa, những hạt mưa lạnh buốt điên cuồng hắt vào người khiến cơ thể anh ướt đẫm, buốt lạnh, vậy mà lòng anh cứ hừng hực một ngọn lửa cháy rực như muốn thiêu rụi anh thành tro bụi!

Công ty của Hạ Mạt cũng chì