
Tác giả: bokhung_162001
Ngày cập nhật: 23:53 15/12/2015
Lượt xem: 1342024
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2024 lượt.
vẻ mặt đã trở lại như ngày thường
-Nhưng dù sao cậu ấy vẫn là người tốt. Trực giác mình mách bảo như vậy_Phong nói
-Nếu cậu cảm nhận được như vậy thì chắc là đúng rồi, vì trực giác của
cậu trước giờ chưa bao giờ sai_Kiệt nói thêm, khẳng định những gì Phong
nói là đúng
-Thôi 2 ông cụ, nhìn 2 ông như 2 ông cụ non ý_Vũ chọc
-Cái gì?_cả 2 cùng đồng thanh và rượt Vũ chạy lên lớp
Bỏ vui vẻ như ngày thường nhưng trong bộ não của họ vẫn luôn tồn tại 1 câu hỏi
RỐT CUỘC, CẬU LÀ AI?
3 người đứng đầu hội học sinh, 3 đại ca của trường rượt nhau chạy khắp sân trường như 3 ..thằng điên vừa mới trốn trại tâm thần. Kẻ thì chạy, kẻ thì đuổii theo, kẻ thì xin tha còn kẻ thì luôn mồm **** bới tạo nên 1 khung cảnh vô cùng lãng mạn, ý nhầm náo loạn Họ rượt nhau chạy lên lớp thì chợt nhận ra nãy giờ moị người nhìn vào mình như 3 thằng điên thì k giỡn nữa vì sợ mất ...hình tượng hot boy(Bó tay mấy mẹ..ý, mấy ba)
Các cậu làm gì mà lâu vậy?_Trinh hỏi
-Cua được em nào rồi?_Phương nhìn Vũ cười đểu
-Chắc cỡ 5 em_Vũ cũng chẳng vừa
-Vậy sao k đi theo mấy em luôn đi, về đây làm gì?_Phương đốp chát lại, thấy hơi bực
-Mấy em đó xưa rồi. Con gái đứa nào cũng như đứa nấy, suốt ngày chỉ biết vòi vĩnh_Vũ nói mà k để ý sắc mặt của 1, à k 3 người đang thay đổi
Bốp! Bốp! Bốp
3 cái cốc dành cho Vũ
-Đừng có vơ đũa cả nắm như vậy. Nghe chưa?_Ngọc lên tiếng
-Dai, em biết rồi_vũ nói như sắp khóc
-Biết vậy là tốt_Phương xen vô
-Đừng tưởng mình hiền mà muốn nói gì thì nòi nhá_Trinh K vừa
-Hu hu hu.._Vũ k chịu được nữa nên òa khóc ôm lấy cánh tay Kiệt
-Bỏ ra_Kiệt nói và tặng cho Vũ 1 đánh miễn phí
-Bạo lực, thật là bạo lực. Ở đây ai cũng đều là ác quỷ_Vũ hét lên
-Thôi, nhìn mày k khác nào thằng điên đâu_Phong nói
Lời nói của Phong làm cho Vũ bừng tỉnh, trở lại như ngày thường
-Mà chủ nhật này tụi mình sẽ tới nhà Ngọc chơi nha_Trinh trở lại là 1 thiên thần
-Vậy có phiền cậu k?_Kiệt nhìn Ngọc vẻ dò xét
-K sao đâu, mình ở 1 mình mà_Nó nói và khẽ mỉm cười
Quay mặt đi để che bộ mặt đang đỏ ửng và bối rối của mình, tim Kiệt như k muốn đập nữa
-Vậy chúng ta sẽ tới đó chơi và nấu 1 bữa tiệc nhỏ nhé? Mình sẽ là Bếp trưởng_Phương xung phong
-Như vậy cũng hay đó, đỡ phải ăn cơm hộp_Ngọc cười khổ
-Cơm hộp? Cậu k biết nấu ăn sao?_Kiệt hỏi vẻ ngạc nhiên
-K phải là k biết mà là...thôi, bỏ đi_Nó định nói nhưng lại thôi
-Vậy quết định rồi đấy, chủ nhật tuần này_Phong kết luận
-Còn bây giờ thì học, vào lớp rồi_Trinh nhắc nhở
Tụi nó quay về chỗ ngồi và học bài_nhiệm vụ của mỗi học sinh
Thời gian thấm thoát trôi nhanh, hôm nay đã là chủ nhật
Ting... toong_Tiếng chuông vang lên 1 hồi dài
-Các cậu tới rồi à?_Ngọc bước ra với một bộ đồ màu hồng-đen với 1 chiếc áo sơ mi cách điệu màu hồng có đính 1 bông hoa màu đen được làm khá công phu,quần short ngắn màu đen được điểm tô bằng 1 sợi dây nịt màu hồng duyên gáng.Tóc cũng được búi cao và cố định bằng chiêc nơ màu hồng xinh xắn.Nhìn nó cá tính và xinh hơn hàng ngày
-Cậu xinh thật đấy_Phương nói và ôm Ngọc
-các cậu vào nhà đi_Ngọc cười
Tụi nó theo Ngọc vào trong nhà
Nhà Ngọc k rộng lắm nhưng lại vô cùng ấm áp .Các đồ đạt được bày trí rất ngăn nắp và gọn gàng.
-Nhà cậu dễ thương quá_Trinh thốt lên
-Vậy sao?Mình cũng thấy vậy_Nó nhìn lại căn nhà mà bấy lâu nay mình vẫn sống
Nó dẫn mọi người đi tham quan ngôi nhà nhỏ bé của mình, tới khi lên trên gác_cũng là phòng riêng của nó
-Phòng cậu đây sao?_Kiệt thốt lên
-Ừ, k rộng lắm nhưng là phòng rọng nhất ở đây_Ngọc nói
-Sao ở đây lại có máy may, vải, ma-lơ canh và những bản phác thảo trang phục nữa vậy?_Phong hỏi khi nhìn vào phòng nó
-Ừ, đúng rồi.Mà những bộ quần áo này đẹp thật_Phương xuýt xoa nhìn mấy bộ váy treo trong phòng
-À, đó chính là thứ đã nuôi sống mình trong khoảng thời gian 4 năm qua đó_Ngọc nói
-Hả?Nuôi sống?_Vũ ngạc nhiên
-Ừ, mình thiết kế ra chúng cho 1 công ti thời trang lớn để lấy tiền_Ngọc nói hết sự thật
-Khoan đã, chữ kí này.....Chẳng lẽ, cậu chính là nhà thiết kế trẻ Suwa?_Phong hét lên
-Tại sao cậu biết?_Ngọc cũng ngạc nhiên k kém
-Mẹ đã cho mình xem những mẫu thiết kế của cậu, mẹ đánh giá cậu rất cao_Phong kể
-Me.? Vậy chẳng lẽ....à, mình hiểu rồi_Nó chợt ngộ ra
-Cậu làm bọn tớ bất ngờ quá đó Ngọc_Kiệt chỉ có thể nói được như vậy
-Nhưng tại sao cậu lại giấu mặt và cả tên thật của mình?_Phong hỏi
-Bởi vì mình k muốn có rắc rối thôi_Ngọc nói thật lòng
-Sao? Ngọc giấu mặt thì làm sao có thể gởi bản thảo được?|_Vũ nói
-Bây giờ là thời đại của công ng