Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chuyện Tình: Công Chúa & Hoàng­ Tử

Chuyện Tình: Công Chúa & Hoàng­ Tử

Tác giả: bokhung_162001

Ngày cập nhật: 23:53 15/12/2015

Lượt xem: 1341971

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1971 lượt.

, thằng kia k kịp kháng cự( mà cho dù có kháng cự cũng chả làm được gì đâu cưng), máu từ miệng và lỗ mũi bắt đầu phun ra như núi lửa phun trào

- Games over_ nó lạnh lùng nói rồi bỏ đi

Tụi nó đứng trong lớp đã chứng kiến hết tất cả và mỗi người một suy nghĩ

Phương: Hu hu, bạn ấy như vậy thì còn cần gì mình bảo vệ nữa? Tủi thân ghê

Trinh: waaaaa, bạn ấy còn dữ hơn cả Phương nữa( đương nhiên rồi, nó tinh thông hết tất cả các môn võ học, còn Phương thì tuy dữ vậy thôi chứ thật ra có biết tí võ nào đâu)

Vũ: trời, nhìn xinh vậy tưởng hiền lắm, tính cua nhỏ làm bạn gái để chọc... tức chơi, ai dè...thôi, đành từ bỏ giấc mơ xa vời đó vậy, k khéo nó đánh mình mềm xương

Phong: cậu ta mang một vẻ đẹp lạnh lùng nhưng lại có mọt nỗi buồn giấu kín. Rốt cuộc, nỗi buồn đó là gì, ta nhất định sẽ tìm ra( đừng ngạc nhiên và vì sao Phong biết nó có nỗi buồn nha, vì Phong có khả năng biết được tính cách của người khác ngay từ lần gặp đầu tiên)

Kiệt: cậu càng ngày càng khiến cho tôi tò mò nhiều hơn về cậu đó_ Ngọc à! Một cô gái lạnh lùng nhưng đầy thú vị.

- Thôi, chung ta xuông că-tin đi_Phương lên tiếng

- Ừ! ?Đi thôi_ Trinh

-Mọi người đi đi, mình xuống gặp ông một lát_ Kiệt nói rồi tạm biệt mọi người

- Cái thằng này bữa nay kì ghê_Phong nói

- Chắc ổng kết Ngọc rồi_ Vũ phát biểu

- Đúng, đúng. Ông có cùng ý kiến với tôi đó_ Phương xen vô

- Vậy thì bây giờ chúng ta sẽ...v.v_Vũ bắt đầu công cuộc quậy phá của mình

- Cuối cùng thì các cậu ấy cũng có thể hòa đồng rồi_ Trinh hớn hở

- Vậy sao? Còn mình thì k nghĩ vậy đâu_ Phong nói và hướng ánh mắt vào 2 người đi phía trước mình

Trinh nhìn theo ánh mắt của Phong và thở dài thườn thượt khi thấy Phương và Vũ đang cãi nhau nảy lửa.

-Tại sao lúc nào họ cũng vậy nhỉ? K bao giờ hòa bình được quá 5'_ Trinh than phiền.

Cùng lúc đó, tại phòng hiệu trưởng

- Cốc, cốc, cốc!_ tiếng gõ cửa vang lên

-Vào đi_ tiếng nói trầm ấm và đầy uy lực của thầy hiệu trưởng vang lên

-Cháu chào ông_ Kiệt mở cửa bước vào trong

-Chà, hôm nay có chuyện gì mà đứa cháu bất trị kia lại tìm tới lão già này vậy?_ Thầy hiệu trưởng nói giọng trêu chọc và có phần.. hờn dỗi( hix, k biết cái ông này có phải là con nít k nữa???)

-Ông à! Sao ông nói vậy, con thương ông nhất mà_Kiệt làm nũng

-Thôi, cho ta xin! Nhìn cháu như vậy là ta biết cháu có chuyện cần cầu xin ta rồi đúng k?_ Ông nói với vẻ hiểu biết

-Hì, ông đúng là hiểu cháu nhất mà!_ Kiệt nịnh ông

-Để ta đoán thử nhé! Có phải vì cô bé mới tới k?_ Ông

-Vâng ạ! Cô ấy là con của tập đoàn nào vậy ạ?_Kiệt hỏi

-Hoàn toàn sai cháu ạ! Con bé k phải là tiểu thư đài cát gì đâu mà là.._Ông bỏ lửng câu rồi đưa cho cậu tập hồ sơ

Nét mặt Kiệt bỗng nhiên thay đổi sau khi xem những gì trong đó viết_ Đó là sự ngạc nhiên

-Cô ấy đạt được học bổng ạ? _Kiệt hỏi

-Uk_Ông nói

-Nhưng nếu như vậy thì cô ấy phải đạt được điểm tuyệt đối 100/100 ạ?_ Kiệt hỏi như k tin

- Uk, bất ngờ phải k? K hiểu sao ta lại rất quí con bé_ Ông đáp

-Tại sao ông lại quí cô ấy?_Kiệt hơi ngạc nhiên vì ông cậu tuy có vẻ phúc hậu nhưng muốn được ông quí k phải là chuyện dễ mà nó thì lại quá lạnh lùng -Um, ta thấy ở con bé toát lên một sự nhân hậu và cao sang của một bậc quyền quí, nó cư xử rất lịch sự và vô cùng khiêm tốn, nhìn nó k khác nào một vị tiểu thư chứ k phải là một cô gái nghèo như những gì trong đó viết. Hơn nữa, nhìn nó rát giống với một người.._ Ông nói

-Giống ai ạ?_ Kiệt tò mò

-Một cô bé ta coi giống như con ruột của mình, nhưng.._Ông lại tiếp tục bỏ lửng câu nói

-Nhưng làm sao ạ?_ Kiệt thật sự rất muốn biết

-K có gì, rồi sau này cháu sẽ biết_ Ông có vẻ k muốn nói cho Kiệt biết thì phải

-Vậy thì thôi ạ_Thấy ông khó xử, Kiệt cũng k hỏi nữa

-Mà ta thấy cháu có vẻ quan tâm tới con bé nhỉ?_Ông lại trở về với vẻ thường ngày

-Làm...làm gì có ạ, ông đùa hơi quá đó_Kiệt ấp úng vì bị nói trúng tim đen

-Ta không tin, cháu thích nó phải không?_ Ông gian xảo

-K, k có.Ông toàn nói linh tinh k à. Thôi cháu chào ông_Kiệt nói rồi vẫy tay chào ông vì nếu như kiệt còn ở đó thì sẽ còn bị chọc

Kiệt đi để lại một mình ông trong căn phòng trống, ông khi mỉn cười và nghĩ

"Cháu ơi là cháu, cháu k thể qua mắt lão già này được đâu.Từ nay, trái tim cháu có lẽ sẽ k được yên rồi, tội nghiệp cháu ta"

Kiệt bước đi mà cứ nghĩ về những gì ông nói, cậu k tin những gì ông nói là sự thật nhưng cũng k dám phủ định chúng. cậu thả hôn mình trong suy nghĩ mặc cho đôi chân mình bước đi trong vô thức. Bỗng, cậu va phải ai đó

-Tôi xin lỗi_ Kiệt lên tiếng trước

-K sao đâu, tôi cũng k để ý mà_ Người đó lên tiếng

"Giọng nói này sao mà quen qua!" Khiệt suy nghĩ rối ngước mặt lên thì thấy nó đang đứng đậy phủi quần áo


Insane