
Tác giả: Thùy Dương
Ngày cập nhật: 23:56 15/12/2015
Lượt xem: 1341429
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1429 lượt.
h.
Ngại quá! Tôi vội vã đứng dậy, ôm chồng sách chạy biến đi trước ánh mắt ngạc nhiên của Kiwi.
Hẳn Kiwi sẽ chán ngán tôi lắm, hậu đậu, vụng về hết biết.
Sao mà mình lại khổ tâm thế này cơ chứ!
…
Buổi chiều.
Sau khi để tôi ngủ trưa được 30’, Sam vào phòng khua khoắng ầm ĩ cả lên.
“Thôi nào chị Sam, phỏng vấn lúc 5h chiều cơ mà? Để em ngủ yên đi.”
“Không được!”-Vừa nói Sam vừa lôi tôi ra khỏi chăn.
“Đi mà, em buồn ngủ lắm.”
“Dậy! Không tao sẽ cắt net ở phòng mày.”-Sam dọa dẫm.
Cắt net? Ôi không được. Nghe đến đây tôi liền bật dậy.
Dùng ké đường dây với Sam bất tiện thế đấy.
Thế là tôi vội vàng chạy vào nhà tắm, chải đầu, thay quần áo. Sam nói
chiều nay chị ý sẽ thực hiện một cuộc cách tân cho đứa em gái quê mùa
của mình. Nghe có vẻ to tát nhỉ?
Chỉ một lát sau đó, Sam chở tôi đến tiệm làm đầu của anh bạn thân.
“Minh này, tớ giao em gái tớ toàn quyền cho cậu đấy. Nhớ nhé, tỏa sáng
nhưng không chói lóa!”-Sam búng tay với anh bạn và lên xe đi đâu đó, bỏ
tôi ở đây lại một mình.
“Ok!”-Anh bạn kia nháy mắt.
“Chị Sam!”-Tôi gọi với lại.
“Đừng lo, cứ ở đấy với anh Minh, chút nữa chị quay lại.”-Nói rồi Sam phóng vụt mất.
Gì nữa đây?
Trước mắt tôi lúc này là anh Minh bạn chị Sam. Trông anh ấy rất chi là
bự. Anh ấy khiến tôi liên tưởng đến bà vợ đồ sộ của Norbit trong bộ phim cùng tên, có điều bà ấy là phụ nữ và da đen hơn anh Minh nhiều.
“Em chào anh Minh.”-Tôi lịch sự.
“Chào em! Gọi anh là Minh Kenni.”-Anh ấy tươi cười.
Nghe cứ như đùa, nhưng thật sự là khi cười mũi anh ấy nhìn to dễ sợ. Như kiểu anh ấy cố tình làm cho lỗ mũi mình phồng ra hết cỡ ấy.
“Vâng anh Minh Kenni. Tên đẹp lắm ạ!”
“Ngồi xuống đây đi Kem, anh sẽ đem đến cho em một trải nghiệm hoàn hoàn mới, một phong cách đậm chất Hollywood!”
Ối giời ạ.
Đoạn anh ấy cạp khăn quanh cổ, gỡ hết kính, mũ len ra và ngắm nghía tổng thể gương mặt khiến tôi cảm thấy thật kì cục.
“Em có làn da sáng, một khuôn mặt nhỏ nhắn và thon gọn. Sẽ thích hợp với mái tóc xoăn bồng bềnh. Em đã thử kiểu đó bao giờ chưa?”-Vừa nói anh ấy vừa lấy lược chải chải mái tóc thẳng mềm mượt của tôi.
“Chưa ạ. Em chưa làm tóc bao giờ.”
“Chưa á? Từ trước đến giờ?”
“Ừm vâng. Có chuyện gì ạ?”
“Cũng chưa từng hấp hay dưỡng gì ngoài tiệm?”
“Cũng chưa?”-Tôi ngạc nhiên.
“Ôi trời, anh chưa gặp ai có mái tóc tự nhiên đẹp như thế này! Em có bí quyết gì không?”
“Từ trước đến nay tóc em vẫn luôn thế. Em không có bí quyết gì cả.”-Tôi tự hào.
“Tuyệt thật! Được rồi, vậy thì bây giờ anh sẽ bắt đầu làm tóc cho em…à quên chờ anh một chút.”
“Ok.”-Tôi đeo lại kính và vắt vẻo ngắm nhìn mọi thứ xung quanh trong lúc chờ anh Minh Kenni đem đến cho tôi “một phong cách đậm chất Hollywood”. Nghĩ đến đây tôi chợt bật cười. Đúng là bạn chị Sam có khác.
Giờ mới để ý, bên cạnh tôi là một quý cô xinh đẹp với bộ móng được tỉa và vẽ thật cầu kì.
Tôi tự hỏi với bộ móng sành điệu của mình, cô ấy sẽ làm mọi việc thế nào nhỉ? Ví dụ như nhặt rau, viết lách, gõ máy tính? Nó sẽ làm bẩn bộ móng
và thậm chí còn gãy nữa.
Quý cô xinh đẹp đang đọc một tạp chí thời trang trong lúc hấp tóc. Một
nửa hình cầu đang được úp lên đầu cô ấy, và mái tóc thì bốc hơi nghi
ngút, như kiểu mà chúng ta vẫn hay thấy trong các phim kiếm hiệp.
Tôi cũng lôi từ kệ sách ra một cuốn tạp chí có bìa chị Tăng Thanh Hà để đọc. Được một lúc thì anh Minh xuất hiện.
“Ta bắt đầu được rồi chứ nhỉ?”
“À vâng.”
Rồi anh ấy lại gỡ cặp kính ra khiến tôi chẳng nhìn thấy cái gì, ngay cả hình ảnh của mình trong gương.
Và thế là tôi đành nhắm mắt lại, không cần biết anh Minh Kenni đang làm gì với mái tóc của mình.
Cả khi make up nữa. Tôi cũng chẳng nhìn thấy gì nốt.
Một lúc lâu sau.
“Xong!”-Anh Minh gỡ khăn ra và xoay ghế một vòng.
Phù, tôi liền thở phào.
Đúng lúc chị Sam đang khệ nệ bê một đống đồ về, thấy tôi, Sam và những người xung quanh ngạc nhiên trợn tròn mắt lên.
“Ôi chúa ơi! Em gái tớ đây sao?”-Sam quẳng đống đồ sang một bên và chạy ra phía tôi, hết lay bên nọ đến bên kia.
“Nhẹ nhàng, tươi tắn mà không quá cầu kì, rực rỡ.”-Vừa nói anh Minh vừa đeo lại kính cho tôi.
Khi mọi thứ trở nên rõ nét, tôi thấy mình rõ mồn một trong gương.
Là…là mình ư? Tôi khẽ thốt lên.
Tôi phải hít ra, thở vào không biết bao lần mới không bị shock với dáng vẻ này.
Không còn là Kem với mũ len lúc nào cũng lụp xụp trên đầu, tóc thẳng tưng nhàm chán.
Thay vào đó là mái tóc uốn bồng bềnh như những sợi rong biển. Hai mắt
lấp lánh ánh nhũ và đôi môi màu hoa anh đào dịu nhẹ. Mọi thứ không hề
quá, mà rất nhẹ nhàng, từ kiểu tóc cho đến trang điểm.
Giống như những cánh hoa anh đào bay bay trong gió