Old school Swatch Watches

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chuyện Tình Kem Kiwi

Chuyện Tình Kem Kiwi

Tác giả: Thùy Dương

Ngày cập nhật: 23:56 15/12/2015

Lượt xem: 1341375

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1375 lượt.

hiểu lầm!”

Nói đến đây, tôi cứng họng vì bắt gặp phải ánh mắt phẫn nộ của cô Thảo Vy.

“Em dám nặng lời với tôi sao, Hạ Kem?”-Và miệng cô ấy thì bắt đầu méo mó vì ngạc nhiên.-“Tôi sẽ…”

Đúng lúc ấy, cửa phòng đột nhiên mở ra, là chú An Thông. Trông chú ấy rất phấn khích.

“Sao rồi? Hai cô trò đã học được nhiều chưa?”-Chú An Thông tươi cười đem đĩa hoa quả đặt lên bàn.

“Được một lúc lâu rồi, chị đang cho cháu nó nghỉ xả hơi ấy mà.”-Cô Thảo
Vy nhanh nhẩu đáp, rồi nhướn người sang xiên một miếng dưa ăn.

Được-một-lúc-lâu-rồi???

Thật là nói dối quá mà. Cứ như thế bà ta đã dạy tôi hàng tiếng đồng hồ
rồi ý. Tôi bắt đầu cảm thấy nhân vật này thật trơ trẽn hết sức. Nhưng
không lẽ lại đi nói với chú An Thông về sự giả dối của mụ ta ư? Hẳn ông
An Mạnh mà biết sẽ thất vọng lắm…và còn biết đâu nữa, bệnh tình càng
thêm nặng thì sao?

“Vâng, cháu đang nghỉ giải lao ạ.”-Nghĩ vậy, tôi bèn thận trọng đáp lại.

Bên cạnh tôi, bà ta mỉm cười hân hoan, đầy mãn nguyện.

“Vất vả cho cháu rồi, Kem à!”-Chú ấy nói rồi lấy dĩa xiên một miếng dưa đưa cho tôi.

“Cảm ơn chú. Không có gì đâu ạ.”-Tôi cười trừ.

“À thôi mình học tiếp đi chứ nhỉ, cô trò mình cũng nghỉ được một lúc
rồi.”-Cô Thảo Vy giả bộ vui vẻ đứng dậy tiến về phía cây đàn piano màu
trắng, mở nắp đàn ra và sắp xếp các bản nhạc.

Thực ra chúng ta đã ngồi nghỉ cả thế kỉ rồi ấy chứ thưa quý cô-tôi nghĩ thầm rồi bất đắc dĩ lại gần.

“Vậy hai cô trò học tiếp đi nha, để tôi ra ngoài kẻo lại làm phiền đến
việc học của cháu Kem!”-Rồi chú An Thông từ tốn ra khỏi phòng và đóng
cánh cửa nặng trịch lại.

Okay, giờ thì tôi cũng bắt đầu được học âm nhạc rồi.

Cô Thảo Vy nhìn thấy bộ dáng lóng nga lóng ngóng của tôi, liền bật cười đầy mỉa mai.

Tôi đã nói rồi mà, hẳn là cô ấy ghét tôi lắm.

Nhưng chuyện này cũng bình thường thôi. Ai mà chẳng bị ghét, đến Lady
Gaga đình đám còn có cả đống người anti nữa là. Với lại, ở trường tôi bị hội Gigi ghét nên cũng quen rồi.

Trong lúc đang mải mê suy nghĩ thì cô Thảo Vy cũng đã dạo được một đoạn nhạc.

Tôi vẫn cứ đứng đó hồn nhiên không hiểu gì.

Rồi cô ấy lại đánh lại đoạn nhạc ấy thêm một lần nữa.

???

Phừng phừng phừng!

Cô Thảo Vy tức giận dùng hai bàn tay đập lên các phím đàn đầy cáu kỉnh.

“Sao còn đứng trơ ra đó!”

“Gì…gì cơ ạ?”

Thật không công bằng! Tôi những tưởng mình sẽ được học cái gì đó về kĩ
thuật lấy hơi, làm ấm giọng, dội âm, xử lý ngôn ngữ,…như những gì tôi
thấy trên TV.

“Hát theo những nốt tôi đang đánh. Nào làm lại, lalalalala…”

À, ra vậy. Tôi đã thấy cái này trong chương trình ca nhạc thiếu nhi Đồ Rê Mí.

Và rồi tôi chăm chú lắng nghe từng đoạn nhạc dạo, tập trung hát lại thật chuẩn xác.

Nhưng có vẻ như cô Thảo Vy đang đánh đố tôi thì phải. Ban đầu thì là một đoạn ngắn thôi, nhưng càng về sau càng dài và phức tạp hơn. Tôi bắt đầu loạn cả lên và không thể hát lại chuẩn xác như lúc đầu được.

“Ôi trời ơi! Em đang hát cái gì vậy? Đã học qua thanh nhạc chưa đó hả?”-Cô ấy lại tiếp tục bực bội quát lên.

“Em chưa từng, thưa cô.”-Tôi bình thản đáp lại.

“Thật là hoang dã. Em khiến tôi phát ngán đến tận cổ rồi đấy! Em biết
Mai Linh chứ? Con bé mới tuyệt vời làm sao! Nó luôn làm tốt tất cả mọi
thứ! Em hãy cố gắng mà học hỏi bạn!”-Cô ấy nói với vẻ khinh bỉ.

Mai Linh ư? Đem tôi ra so sánh với cô ấy nữa? Tôi thừa biết mình kém cỏi mà…

Không được! Sao mình lại có suy nghĩ nhu nhược ấy nhỉ? Mình không phải
là đứa dễ khuất phục! Hoàn toàn không phải! Gì chứ, có mỗi chút khó khăn không đáng kể mà đã nản lòng rồi. Mình đã hứa không để cho ông An Mạnh
phải thất vọng mà?

Phải rồi, mình sẽ làm được. Mình phải làm được, mình nhất định sẽ làm được!

Nghĩ vậy, tôi nhắm chặt mắt lại. Thần kinh căng ra hết cỡ, tất cả sự tập trung và năng lượng dồn vào hết hai đôi tai. Tôi chăm chú nghe một cách hết sức kĩ càng, lưu lại chúng trong bộ não, và rồi mở mắt ra, cố gắng
hát lại thật chuẩn xác.

Một lần, hai lần, rồi ba lần. Đoạn về sau càng phức tạp thì tôi càng tập trung nhiều hơn. Và…diệu kì thay, tôi đã làm được!

Hạ Kem-rốt cuộc đã làm được!!!



Chương 28



Phải nói rằng, lúc đầu việc này có hơi khó, nhưng giờ đây tôi đã có thể tự
tin xướng lại đúng những nốt cô Thảo Vy đánh. Tuy nhiên, mọi sự cố gắng
vẫn chưa thể khiến quý cô khó tính hài lòng, và cô ấy bắt tôi lặp đi lặp lại nhiều lần đến khi cổ họng bắt đầu khô rát.

Thử thách. Đúng. Đây là thử thách đầu tiên dành cho mình đấy. Tôi tự nhủ. Vì thế tôi sẽ không bỏ cuộc đâu.

“Thưa cô, em có thể uống một chút nước được không ạ?”-Tôi ngừng hát và rụt rè hỏi.

“Haiz, thôi nghỉ luôn đi. Tôi cũng không có hứng thú với em nữa.”-Cô
Thảo Vy ngán ngẩm đóng lại nắp đàn và thu dọn bản nhạc trên giá.

“À,