Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chuyện Tình Kem Kiwi

Chuyện Tình Kem Kiwi

Tác giả: Thùy Dương

Ngày cập nhật: 23:56 15/12/2015

Lượt xem: 1341325

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1325 lượt.

Diệu nói chị ấy rất thích tôi, và đã xem đi xem lại clip Mũ Len
Nhỏ cả chục lần. Chị ấy cũng rất vui tính và đáng yêu nữa. Bọn tôi cứ
ngồi trong căn phòng ấm áp với chiếc gương sáng rực ánh đèn, vừa trang
điểm vừa trò chuyện rất vui vẻ.

Thật tuyệt vời, chị Kì Diệu đã không hề có ý định uốn xoăn hay trang
điểm lộng lẫy cho tôi, thay vào đó chị muốn tôi hãy giữ lấy hình tượng
Mũ Len Nhỏ của mình, với mái tóc màu hạt dẻ thẳng dài cùng chiếc mũ len
mỏng đội lệch.

Rõ ràng với hình tượng này, tôi không thể trở thành nàng công chúa trong truyện cổ tích được rồi. Có công chúa nào lại đeo kính cận, đội mũ len
và chơi đàn guitar chứ? Nàng phải đeo vương miện lung linh, mặc váy dạ
hội xếp tầng rực rỡ, thêm nữa nàng còn biết chơi những bản nhạc cổ điển
trên đàn piano.

Nhưng có sao chứ, tôi yêu và tự hào về hình tượng này. Đây mới đúng là
Kem, là con người thật của tôi, là Hạ Kem mà bố mẹ, gia đình, bạn bè,
những người xung quanh yêu mến. Có rất nhiều cách giúp các cô gái trở
nên đẹp hơn, nhưng hãy nhớ một điều quan trọng, bạn đẹp nhất khi bạn là
chính mình.

Còn về nàng công chúa, cái này có vẻ hợp với Mai Linh hơn.

Mai Linh cũng đã trang điểm và chuẩn bị xong xuôi. Trông cô ấy đẹp hơn bao giờ hết, một vẻ đẹp vô cùng choáng ngợp và ấn tượng.

Mái tóc xoăn của cô ấy được quấn lên, một vài lọn được thả xuống, rất
nhẹ nhàng và tinh tế. Thấp thoáng dưới mái tóc bồng bềnh là chiếc băng
đô quấn ngang trán. Mai Linh mặc chiếc váy ngắn màu hồng phấn, khoe chân dài thon thả.

“Woa…” Tôi thầm thốt lên.

“Hạ Kem?” Mai Linh vừa chuốt lại mi vừa lên tiếng. “Bạn có thể cùng mình xuống phòng tập vũ đạo ở tầng 2 được không? Mình đang cần tìm một gói
bưu kiện.”

“Hả? À ừm tất nhiên rồi.” Tôi trả lời không cần suy nghĩ gì.

Thật tốt quá, là Mai Linh mở lời, chắc cô ấy không còn khó chịu với mình nữa thì phải.

Xong xuôi, Mai Linh quay sang cười niềm nở.

“Cảm ơn bạn, mình đi thôi.”

Trong phòng lúc này chẳng còn ai khác ngoài hai bọn tôi. Chị Kì Diệu đã ra ngoài từ lúc nào rồi.

Phòng thay đồ trên tầng 5, party thì tổ chức ngay bên trên, tầng 6. Thế nên bọn tôi phải đi thang máy xuống.

Lúc ở trong thang máy, không hiểu sao Mai Linh lại chú ý đến chiếc vòng tay hạt cườm của tôi.

“Cái này là cậu tự làm à?” Cô ấy nhấc tay tôi lên, ngắm nghía.

“À, hạt là do mình hái, nhưng là anh Kiwi đã xâu nó lại cho mình.” Tôi tự hào trả lời.

“Anh Kiwi làm cái này cho bạn ư?” Mai Linh ngạc nhiên.

“Ừ, tụi mình là bạn tốt mà.” Tôi cười híp mắt lại.

“Cậu có phúc thật đấy, mình quen anh ấy từ nhỏ, mà Kiwi chưa từng làm món đồ nào cho mình thế này.”

“Cậu đừng nói vậy! Là do mình để quên túi hạt trên xe Kiwi nên anh ấy tiện thể làm thôi mà, ngoài ra không có ý gì khác đâu.”

“Vậy à.” Mai Linh buông một câu lạnh nhạt.

Đúng lúc thang máy mở, Mai Linh chống hai tay trước ngực bước ra, còn tôi thì đi theo sau, trong lòng cảm thấy khó xử vô cùng.

Phòng tập vũ đạo của Fresh Music mới to, rộng làm sao. Quanh đâu cũng
lắp gương cùng hệ thống đèn sáng choang, vì thế nên tôi dễ dàng thấy
được cả người mình. “Trông mình cũng ổn đấy chứ!” Tôi thầm nghĩ.

“À, bưu kiện của bạn ở đâu vậy Mai Linh?” Tôi ngó nghiêng hỏi.

“Ở kia.” Mai Linh lạnh lùng chỉ tay.

“Ừm vậy để mình bê giúp bạn một tay.”

Nói rồi tôi chạy về góc căn phòng, nhanh nhẹn bê đống đồ của Mai Linh trên tay.

“Thôi khỏi, để mình!” Mai Linh vội lại gần giằng tay tôi ra.

Xui xẻo thế nào mà khi bàn tay Mai Linh lướt qua tay tôi, chiếc vòng hạt cườm đeo trên tay bỗng đứt tung, từng hạt, từng hạt rơi ra và văng ***
khắp nền gỗ bóng loáng.

“Ôi!” Tôi thốt lên.

Những hạt cuối cùng lăn trên mặt đất thành nửa hình elip, cứ nhỏ dần, nhỏ dần rải khắp mọi phía.

“Úi, xin lỗi bạn! Mình không cố ý!”

Hoảng hốt, tôi vội ngồi xuống lượm từng hạt một. Căn phòng rộng quá,
không biết mấy hạt cườm rơi tận trong ngõ ngách nào chứ? Tôi cứ chạy,
rồi lại ngồi xuống, căng mắt ra nhìn cho thật kĩ. Hạt nào cũng bé và khó thấy quá. Làm sao bây giờ?

Ở bên cạnh, Mai Linh cứ lên tiếng giục mãi.

“Cái đó có cần thiết như thế không? Làm lại một cái là được mà? Sắp đến giờ ra mắt rồi, mình lên kia thôi!”

“Không được, mình phải nhặt hết. Bạn cứ lên đó trước đi.”

Nói rồi tôi lại tiếp tục mò mẫm từng hạt một.

“Vậy mình đem bưu kiện lên tầng 6 nhé? Khi nào xong thì bạn lên sau, ok?”

“Ừm!”

Sau đó, Mai Linh lôi từ trong túi xách ra chiếc máy nghe nhạc, lại gần gài hai cái tai nghe lên tai tôi.

“Gì vậy?” Tôi ngạc nhiên.

“Nghe cho đỡ buồn ấy mà. Thôi mình đi đây, bye bạn nha!”

“Ừm, cảm ơn bạn.”

Mai Linh đi rồi, tôi đeo lại tai nghe và chậm chạp thưởng thức mấy bài hát của Beyonce trong khi nhặt nhạnh, tìm kiếm.

Nếu là món đồ nào khác thì không nói làm gì, đằng nà


Polaroid