The Soda Pop

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chuyện Tình Kem Kiwi

Chuyện Tình Kem Kiwi

Tác giả: Thùy Dương

Ngày cập nhật: 23:56 15/12/2015

Lượt xem: 1341328

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1328 lượt.

o đen hôi cơ, ai ngờ lại là Minh Nhật.

“Ôi trời ạ, cậu làm mình bất ngờ quá đấy!”-Tôi bối rối.

“Nhưng mình thực sự không muốn bất cứ ai biết điều đó, mình nói thật đấy.”

“Nhưng Gigi biết thì làm sao?”

“Gigi doạ mình nếu không tham gia vào Cute Club và tẩy chay cậu thì cô ta sẽ nói chuyện đó cho cả lớp biết!”

Phụt.

Tẩy chay tôi ư?

Cái trò tẩy chay tôi chơi từ hồi học mẫu giáo, thế mà bây giờ Gigi vẫn chơi? Không hiểu là loại gì nữa.

“Vậy thì sợ quái gì? Chuyện thích Minh Nhật có gì mà cậu phải sợ như thế?”

“Nhưng mà….”

“Nhưng gì?”

“Cậu nhớ hôm 12 không?”

“À ừ có nhớ (hôm đấy là ngày xmen lớp tôi, vì có 12 thằng con trai nên chọn luôn ngày 12/10 làm ngày tặng quà cho tụi nó.)

“Hôm đấy tất cả bọn mình đều phải chuẩn bị hai món quà tặng bọn con trai để
tụi nó bốc thăm, cậu nhớ không? Mình còn đã tự đan một chiếc khăn len và chỉ định tặng Minh Nhật thôi…và mình còn gài vào đó một bức thư.”

“Hả? Thư hả? Chúa ơi! Thư viết gì?”

Thề rằng lúc này mà tôi đang uống nước thì kiểu gì cũng sặc chết mất.

“Cậu biết đấy, một lá thư chúc mừng bình thường, và…mình đã viết là mình…thích cậu ấy.”

Ơn chúa!

Chuyện My khóc đã làm tôi ngạc nhiên lắm rồi, thế mà lại còn chuyện viết thư
cả đan khăn len cho Siro nữa. Tôi chưa bao giờ nghĩ cô ấy lại củ chuối
chấm muối như vậy!

“Nhưng thư thì sao?”

“Mình cũng định tặng cậu ấy, nhưng mà cuối cùng lại không có gan tặng, nên mình đã vứt nó vào thùng rác.”

“Ôi!”-Tôi há hốc mồm ra.

“Nhưng không hiểu sao Gigi lại có được nó, mình nhớ là đã vứt vào thùng rác rồi mà, thật sự chẳng thể hiểu nổi.”

“Ê thế chắc cô ta móc từ thùng rác ra rồi My ạ, eo kinh!”

“Chắc là vậy….Minh Nhật mà đọc được nó thì…mình xấu hổ mà chết mất!”

Thật là bó tay với Gigi. Sao chuyện đời tư của người khác mà Gigi lại cứ hồn nhiên chõ mũi vào thế nhỉ? Thích ai là việc của người ta, thế mà cũng
lôi ra làm trò đùa được.

“Nghe này My, vậy cậu định tham gia vào cái hội cute đấy thật à? Cậu sẽ tẩy chay mình sao?”

“Không đời nào, cậu hâm à!”

Ôi thật là cảm động. Cảm ơn My “xù” nha!

“Vậy thì hãy từ từ, để mình nghĩ cách.”

“Cách gì?”

“Muộn rồi, để tối về mình suy nghĩ tiếp, nhất định tụi mình sẽ không để thua Gigi đâu, ok?”

“Ok!”

Và cuối cùng My cũng chịu mỉm cười với tôi. Điều ấy làm tôi cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.



Chương 5



Trong phòng tắm.

La la la…la la la…

La la…

Tôi vừa ngâm mình trong làn nước nóng vừa suy nghĩ về chuyện buổi chiều của My.

Các cô gái tuổi teen thật là phức tạp. Luôn luôn là vậy.

Có hàng đống những chuyện kì cục, bất ngờ xảy đến với bạn hàng ngày và bạn phải tìm cách giải quyết nó một cách tốt đẹp nhất.

Ví dụ như việc tôi không thích màu hồng, nhưng mẹ lại mua cho tôi chiếc áo có màu ấy,
đã vậy còn có cái mũ trùm đầu hình heo Piggy và bắt tôi mặc đến trường
vào những ngày không phải mặc đồng phục.

Hay như lần
khám sức khỏe thường niên ở trường. Các nhân viên chăm sóc sức khỏe đã
ghi trong phiếu khám của tôi chiều cao 1m49. Thật là buồn phiền quá đi.
Ai chẳng biết 1m49 với 1m50 chẳng khác nhau là mấy. Thế nhưng 1m50 xem
ra hơn hẳn 1m49 đúng không nào? Nhất là với những người có xu hướng hay
tự kỉ như tôi.

Chuyện lần này cũng vậy.

Tất cả cũng chỉ vì cái sự mỏ nhọn của Gigi!

Không biết kiếp trước tôi có nợ nần gì cô nàng không nữa.

….

Tắm xong, tôi ủ rũ bước ra và đem quần áo phơi khô lên phòng cất vào tủ theo yêu cầu
của mẹ. Chẳng buồn làm, tôi vứt chúng phịch một cái lên giường và nằm
dài ra đấy.

Tôi ôm lấy cây đàn guitar màu vàng chanh mà tôi đã tiết kiệm chi tiêu mấy tháng trời
để mua. Ngón tay lướt nhẹ trên những sợi dây đàn tạo thành một thứ âm
thanh rất dễ chịu.

Tôi ngồi trong căn phòng nhỏ của mình, nhìn ra cửa sổ, đàn và hát vu vơ.

Âm nhạc là sở thích lớn nhất của tôi. Mỗi lần chạm tay vào dây đàn là tôi lại có một cảm giác lâng lâng khó tả.

Bà bảo giọng hát của tôi giống như ly kem mùa hè vậy. Ngọt và mát lịm.

Giọng tôi
không cao vút, trong trẻo như các nữ ca sĩ nổi tiếng. Cũng không khỏe và dữ dội đủ để làm một rocker. Phải nói như thế nào nhỉ? Nó hơi khàn một
chút, không mỏng quá cũng không dày quá, đủ đặc biệt để sau một lần nghe là mọi người có thể nhớ và lần sau phân biệt được ngay.

Tôi luôn ước
ao được trở thành một ca sĩ nổi tiếng, được ôm đàn guitar và hát trên
những sân khấu lộng lẫy, sáng rực ánh đèn-giống như Taylor Swiff ấy.
Phía dưới là hàng nghìn khán giả yêu quí và ủng hộ tôi hết mình, với
những tấm slogan trang trí rất bắt mắt kiểu “I love Kem”, “We love you,
Kem!”, “Go Kem!” như những gì tôi thường thấy trong mấy show ca nhạc cỡ
bự.

Úi chà. Thật
là một viễn tưởng phải không? Bởi v