
Tác giả: Dreamy
Ngày cập nhật: 23:54 15/12/2015
Lượt xem: 134867
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/867 lượt.
_Em đã bảo không cho anh ngủ cơ mà…sao anh không nghe em….anh dậy đi….
Nó lay tay Ken nhưng vô ích….Nó cứ ngồi khóc như thế….
_Anh tỉnh lại đi…nếu anh có chuyện gì em sẽ sống sao???
Bà Lan đã đến tự bao giờ….2 đứa vẫn như trẻ con…yêu thương nhau như thế
mà cố tình làm đau người kia…để đến lúc này mới chịu sống thật với
mình…..
_Con về nghỉ đi, giữ gìn sức khỏe con ạ…
_Con không sao đâu, con phải ở bên anh ấy….anh ấy cần con…….
_Nó không sao đâu_Bà Lan nói thế nhưng lòng vẫn như lửa đốt…hơn ai hết bà biết giờ phải bình tĩnh…..
_Mẹ về nghỉ đi…con ở đây….
** **
_Tại sao anh phải cứu em…đáng lẽ ra người nằm đây phải là em…..tại
sao???Anh ghét em lắm cơ mà???Anh dậy đi…….anh không tỉnh dậy là em bỏ
mặc anh luôn đó…..
Nó cứ ngồi đó rất lâu, không ăn uống gì,2 ngày trôi qua….Ken vẫn chưa tỉnh……nó gầy đi thấy rõ……vẫn ngồi bên giường bệnh…
_Ngày ấy, em không muốn đi đâu…nhưng em cứ nghĩ anh vẫn yêu cô ấy….7 năm em vẫn không quên được anh…..chỉ ước có thể về bên cạnh anh để mình lại hạnh phúc….nhưng em sợ…sợ anh đã thực sự quên em…..Em xin lỗi, tại
em…….
Nó gục đầu khóc…bất chợt có bàn tay lau nước mắt cho nó:
_Sao lại khóc thế?Anh không sao đâu!
_Anh_nó mừng rỡ…..Rút cục anh cũng tỉnh rồi…….
_Đừng khóc……
_Sao anh phải cứu em?Anh cứ để em bị xe tông đi….
_Nói vớ vẩn…..anh không cho phép em nói thế…..Tất cả là tại anh nếu anh
không ghen tuông, anh không cố chấp thì em đã không phải khổ như thế…anh xin lỗi….
_Anh không có lỗi…tất cả là tại em…từ đầu là do em sai….Nếu em tin vào
tình yêu của chúng ta, em đã không ra đi, đã không làm cả 2 phải khổ
suốt thời gian qua…..Em xin lỗi….
_Em muốn anh phải khóc sao?Đừng thế nữa….
_Em có khóc đâu…..
_Chúng ta trở về 7 năm trước nhé…Anh sẽ là người duy nhất bảo vệ em suốt đời…..
_7 năm trước mình đâu có em bé hả anh?Nó cười lém lỉnh……
_Uh, ha…
Đã lâu lắm rồi anh mới cười…nụ cười thực sự…người đâu mà tiết kiệm nụ cười thế chứ???
Anh vẫn chưa được ra viện…phải ở lại theo dõi thêm mấy ngày….Nên nó cũng ở lại viện…..chiều nó về nhà nấu cháo mang đến…..Nếu không phải nó nấu
chắc gì anh đã ăn…..
_Anh tự ăn được không?
_Không!
_Tay anh có sao đâu?
_Kệ, em xúc thì anh mới ăn…..
……ấy nóng…..
_Nóng ak?Em xin lỗi…nó thổi cho nguội bớt….thấy Ken cười…..
_Anh trêu em hả???Cho anh chết này….
_Anh đang là người bệnh đó!
Kệ anh…..
** **
_Đã bao lần anh nghĩ có phải là mơ không khi em lại trở về bên anh…ngày
gặp lại em, anh ngỡ ngàng….anh không nghĩ được gì nhiều….chỉ biết phải
giữ em lại…..
_Nếu ngày ấy em không về, anh sẽ sao?
_Không biết, có lẽ vẫn sống như thế!
_Tại sao anh phải hành hạ mình như thế?Em không đáng đâu…..
_Đáng…dù có lâu hơn nữa anh vẫn chờ em…..
Em có hận anh không?
_Không…em chỉ trách mình đã làm khổ anh…….Anh em biết không phải như thế……
_Anh xin lỗi….mọi chuyện đã qua rồi…..
_Anh biết không, khi biết có em bé em đã rất vui…đó là sợi dây duy nhất
liên kết anh và em…nhưng khi anh hiểu lầm em, em đau lắm…em không bao
giờ có ý nghĩ sẽ yêu một ai khác….vậy mà anh lại nghi ngờ em……lúc ấy bao nhiêu chuyện dồn nén em đã nghĩ lung tung…thật may lúc đó anh không ký
đơn nếu không em sẽ ân hận mãi….
_Anh làm khổ em quá nhiều..tại anh ích kỉ…..
Đặt tay lên môi anh nó không cho anh nói tiếp nữa:
_Có chăng lỗi của cả 2 là yêu người kia quá nhiều……
Anh biết không..em đã nghĩ rằng nhất định chúng ta sẽ trở về bên nhau vì….định mệnh anh là của em………………….
Nước mắt rơi lần sau cuối…..niềm hạnh phúc cũng vỡ òa…..
Cuối cùng nó đã tìm được anh…anh Ken của Nhím..chỉ là của nó mà thôi…
Giờ đây tất cả khổ đau đã tan cùng quá khứ….hạnh phúc của nó đã trở về…vẹn nguyên và tràn đầy hơn trước…..
Ngoài trời, mưa vẫn rơi…..
Nhưng xa xa nó thấy…….
……………………….cầu vồng bắc ngang nền trời……không gian xung quanh như bừng sáng………….
** **
Thời gian vô tình đã trôi đi như thế, phũ phàng phủ nhận nhiều thứ…nhưng có những thứ mãi mãi thời gian không thể chạm vào….
Dù cách xa cả nửa vòng trái đất, dù thời gian cứ thế trôi đi, nhưng họ vẫn luôn nhớ về nhau…
Chờ đợi và yêu thương…..phải chăng là chìa khóa của hạnh phúc?