XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Em Là Học Trò Của Tôi Thì Sao?

Em Là Học Trò Của Tôi Thì Sao?

Tác giả: Điền Phản

Ngày cập nhật: 23:55 15/12/2015

Lượt xem: 1341387

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1387 lượt.

iết Triệu Thủy Quang là kẻ hai mặt chính hiệu, lúc ở nhà ba Triệu thường bảo cô, “Con gái, lên phía trước ngồi với ba nè.” Triệu Thủy Quang đều trả lời là “Không thích, ngồi phía trước chán lắm, còn phải thắt dây an toàn nữa.”

Triệu Thủy Quang cũng chẳng thích ngồi đằng trước tí nào, cô liếc mắt nhìn ngón tay thon dài của Đàm Thư Mặc nắm chặt vô lăng, rồi lại nhìn lên trên một chút, trời ạ, sao lại có người đàn ông đẹp trai thế này, thật là bất công!

Mọi người đều biết thấy tiếng Anh rất tài hoa và cực kỳ đẹp trai, mỗi lần lớp cô có tiết Anh văn là mấy nữ sinh lớp khác lại thập thò ngoài cửa sổ nhìn trộm, ai nấy đều thích người đẹp trai, nhưng tất cả mọi người chỉ yêu thích trong lòng mà thôi, cho tới bây giờ chưa ai dám thẳng thừng tỏ tình với Đàm Thư Mặc cả.

Triệu Thủy Quang đứng ngồi không yên, cô không tuýp người trầm lặng, thế nên cô loay hoay kiếm đề tài gì đó để giảm bớt không khí im ắng này, đành phải hỏi, “Thầy Đàm, thầy tốt nghiệp ở trường nào thế?”

Đàm Thư Mặc nói, “Nước Anh.”

Triệu Thủy Quang không ngừng cố gắng hỏi, “Tháp Big Ben nước Anh có phải cao 96,3 mét không thầy?”

Đàm Thư Mặc đang lái xe, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt hiếu kỳ của Triệu Thủy Quang nói “Phải”, nhưng mà anh cũng chẳng rảnh đến nỗi đi khảo sát thực tế.

Cô hỏi, “Thầy đã tham quan nhà của Sherlock Holmes chưa?”

Đàm Thư Mặc trả lời: “Rồi.”

Cô hỏi, “Thế còn nhà của Agatha Christie?”

Anh nói, “Không có.”

Cô hỏi, “Thế còn nhà của Mark Twain?”

Anh nói, “Đó là ở nước Mỹ.”

Triệu Thủy Quang đổ mồ hôi hột không dám hỏi gì nữa, Đàm Thư Mặc khẽ nhếch miệng, cô gái này cũng không phải quá ồn ào, nghĩ cho cùng chỉ là hoạt bát lém lỉnh.

Triệu Thủy Quang trong lòng cũng chẳng biết làm gì, lục cặp mình lôi ra một hộp nhỏ, lắc lắc vài cái, Đàm Thư Mặc tò mò nghiêng mắt nhìn, thì ra là một hộp kẹo, dán nhãn bò sữa trong phim hoạt hình gì đó.

Triệu Thủy Quang lấy một đống kẹo ra, đợi đến khi đèn đỏ xe dừng lại, thò tay đến trước mặt Đàm Thư Mặc, “Thầy Đàm, ăn kẹo không?”

Đàm Thư Mặc thắng xe, cúi đầu nhìn bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn cầm mấy cục kẹo đủ màu sắc.

Triệu Thủy Quang nói thêm, “Không ngọt lắm đâu, đều là vị trái cây hết đấy.” Cô cười đến má lúm đồng tiền đều hiện rõ lên.

Đàm Thư Mặc vốn không thích cầm đồ ăn từ tay người khác, theo anh là mất vệ sinh, hơn nữa tính anh là thế, hôm nay lại ma xui quỷ khiến thế nào tự nhiên lại chọn cục kẹo màu vàng bỏ vào miệng, tiếp tục lái xe, vị chanh lan tỏa trong miệng, ngọt bùi trên đầu lưỡi.

Anh cười thầm trong bụng, quả nhiên là ngọt, kẹo nào mà không ngọt chứ, anh đã sớm biết rồi.

Một lúc sau thì đã đến nhà Triệu Thủy Quang, cô ôm túi sách xuống xe, nói, “Cảm ơn thầy Đàm, hẹn gặp lại.”

Đàm Thư Mặc quay xe, đã đi một quãng đường xa như vậy mà hương vị trái cây vẫn phảng phất trong xe.



Chương 7: Ác Mộng 800 Mét



Hôm nay tuyệt đối là ngày tận thế của Triệu Thủy Quang, thực tế hàng năm đều có một ngày như vậy. Buổi sáng vừa thức dậy thì mí mắt đã dực liên hồi, điềm xấu đây này! Cô đã giữ cái kỷ lục này suốt sáu năm nay rồi.Tuần trước, Lưu Gia Luân hỏi cô, “Triệu Thủy Quang, lớp bạn khi nào thi chạy 800 mét thế?”

Vừa nghe xong, Triệu Thủy Quang cảm thấy cuộc sống tươi đẹp của cô chấm dứt từ đây!?!?!

Đứng trên đường băng nhựa màu đỏ, gió cuối thu vi vu thổi, thảm cỏ phất phơ trong gió, Triệu Thủy Quang như tuyệt vọng hoàn toàn.

“Con trai chạy xong hết rồi, nhìn kìa, Trần Tư Dương đang đá banh ở đằng kia!” Cao Tầm vừa cởi áo khoác vừa la oang oáng. (cực kì lớn tiếng + ồn ào)

Thật ra thì cũng không phải oang oáng gì nhưng mà trời sinh Cao Tầm lớn giọng, cho nên nói cái gì cũng to tiếng cả!

Con trai và con gái tách riêng ra học, do giáo viên thể dục nam và nữ đảm trách, bình thường lớp 3 của Triệu Thủy Quang và các bạn gái lớp 4 học cùng nhau, mà mấy bạn gái lớp 4 thì đang ríu rít nhìn Trần Tư Dương chơi đá banh.

Triệu Thủy Quang cũng chẳng quan tâm nhiều, ôm cái bụng đang đau nhức của mình.

Triệu Thủy Quang là người thông minh nhưng cũng là chuyên gia bày trò, mỗi lần thi chạy cô đều cố gắng đến phút cuối cùng để được điểm tốt, chạy nước rút 50 mét thì còn chạy được, nhưng mà điều đáng buồn nhất là dù cho cô có tận sức chạy thế nào thì bao giờ cũng là người chạy chậm nhất, mà chạy 800 mét vĩnh viễn là vết thương lòng của cô!

Lúc ở cấp hai cũng có một cuộc thi chạy thế này nhưng chẳng khổ sở như bây giờ, mỗi lần thi chạy, cô lén chạy ra khỏi đường băng, qua lớp kế bên đánh cầu, kết quả là giáo viên thể dục cứ đợi đợi mãi vẫn đếm thiếu một người, cuối cùng cũng kiếm được Triệu Thủy Quang mặt mày hớn ha hớn hở, liền mắng cho một câu, “Tôi cứ tưởng em chạy đến nỗi lọt xuống hố đó rồi chứ!” Triệu Thủy Quang hơi giật mình nhìn cống nước bên cạnh đường băng: Không thể nào, cái công đó đang đậy nắp mà! (ý nói cái