
Tác giả: Hân Như
Ngày cập nhật: 23:54 15/12/2015
Lượt xem: 1341560
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1560 lượt.
nội anh rất quy củ, bố mẹ anh
cũng thế. Anh mặc dù không thích về nhà, nhưng đã về đến Hà Nội, anh
không thể sống như một kẻ không nhà cửa được. Đó là điều kiện cuối cùng, nếu em đồng ý thì mai mình về ngay.
Hạ Chi suy nghĩ một lúc, cũng không biết cô đang nghĩ gì. Chỉ thấy lát sau cô ngẩng đầu nhìn Thiên Anh băn khoăn:
-Đóng giả cũng được, nhưng không được làm gì khác đâu nhé!
-Làm gì?
-Như ôm hôn hay…- Hạ Chi đỏ mặt, nhỏ giọng nói.
-Em ở một phòng với Nguyên được mà ở với anh thì sợ à?- Thiên Anh cười lớn.- Ha ha. Kể cả em có là bạn gái anh
thật thì em cũng đừng hòng làm gì anh ở trong nhà anh. Anh nói rồi, ông
nội và bố mẹ anh rất cổ hủ, sẽ không cho bất kì cảnh chướng tai gai mắt
nào diễn ra đâu. Chính vì thế mà em họ của anh, anh trai của Nguyên đã
bị ông nội đuổi ra khỏi nhà, đuổi khỏi công ty, tịch thu tài sản chỉ vì
nó có bồ ở bên ngoài đó.
-Ghê vậy sao?- Hạ Chi tròn mắt.
-Tất nhiên. Mà thôi, đừng lo, chúng ta
về đó nhưng cũng không ở nhà cả ngày đâu mà em phải sợ. Anh dù sao vẫn
là cháu đích tôn của ông. Mỗi lần anh về đều bị ép cưới vợ, nên anh cũng muốn em giả làm bạn gái của anh cho đỡ phiền phức. Coi như anh năn nỉ
em điều kiện này nhé!
-Em đồng ý rồi mà, anh đừng lo.
-Ừ, vậy sắp xếp đồ một chút đi nhé! Anh cũng đi sắp đồ đây.
Thiên Anh ra khỏi phòng rồi, Chi cầm lấy cái điện thoại, gửi ngay một tin nhắn đi: “Mai em với bác sĩ về Hà Nội, anh nhớ ra sân bay đón nha!”. Không có câu trả lời, Chi đành đứng dậy
chuẩn bị đồ đạc.
***
Thiên Nguyên đọc tin nhắn vừa được gửi
đến, chỉ một câu ngắn gọn thôi nhưng cũng đủ làm anh phải suy nghĩ. Anh
đối với Hạ Chi là gì, cho đến bây giờ Nguyên cũng nghĩ không ra. Anh
thấy thoải mái khi ở bên cô, vui vẻ khi nghe tiếng cười trong trẻo của
cô, ngẩn người với vẻ ngây thơ như một tờ giấy trắng của cô, nhưng anh
vẫn không thể thực sự đón nhận cô. Lòng anh vẫn khép chặt. Anh cũng biết tình cảm của Chi dành cho mình. Nhưng biết đâu khi cô nhớ ra mọi
chuyện, cuộc sống trước đây lại quay về với cô, thì Chi có còn là người
hiện tại hay không? Lúc đó người có thể khiến anh lần đầu tiên rung động có còn tồn tại hay không?
Và còn Dung nữa. Dung vẫn là một tồn tại bất biến trong lòng anh. Anh vẫn muốn được trở thành người che chở cho
Dung và thằng nhóc Boo, nhưng liệu có thể có chuyện đó hay không? Dung
vẫn là vợ của anh trai anh, vẫn là chị dâu anh, điều này sẽ không thể
thay đổi được. Những ngày này ở nhà, anh mới cảm nhận được sự cô đơn tột cùng của cô. Anh không biết cô có như những người đàn bà khác, vì quá
thèm khát yêu đương mà đi tìm tới những mối quan hệ bí mật khác hay
không. Nhưng nếu có, anh vẫn sẽ đồng tình với chuyện đó. Dung đáng có
được nhiều hơn những gì cô đang phải chịu đựng.
-Nếu em có cách để thằng Boo vẫn ở cùng
chị, thì chị có dám ly hôn với anh Dũng không?- Vài ngày trước, Nguyên
đã hỏi cô như thế.
-Chị chỉ cần nhóc Boo. Nếu chị rời khỏi gia đình này, thì chị sẽ mất con ngay lập tức.- Dung cười trong đau khổ.
-Em nói làm em có cách mà. Chỉ cần chị có dũng cảm bỏ anh trai em.
-Cuộc sống thế này cũng là quá ổn với chị rồi.- Dung lắc đầu chán nản.
-Chị không muốn tự do sao? Chị không
muốn tìm kiếm và đến với người đàn ông chị thực sự yêu sao? Chị còn cố
bấu víu vào nơi này để làm gì, chị chờ đợi cái gì ở hắn nữa?
Giờ phút ấy, Nguyên đã thực sự rất giận, đến độ có thể gọi anh trai mình như thế. Trong anh, hình ảnh tốt đẹp
của người anh trai đó đã sụp đổ từ mười năm trước đây rồi.
-Chị chờ đợi gì ư? Chị muốn giữ nguyên
hình ảnh người mẹ này trong mắt con trai chị, cho đến khi chị già và
chết đi. Chị không muốn trong mắt nó, chị là một người đàn bà bỏ chồng,
mặc dù thực tế chị bị phản bội trước. Chị muốn trong mắt nó chị mãi là
một người mẹ hoàn hảo nhất.
Im lặng một lát, Dung tiếp:
-Cảm giác của một người đàn bà thất bại
ngay từ lúc bắt đầu cuộc sống hôn nhân rất đáng sợ. Cảm giác của một
người đàn bà không giữ được chồng mình còn đáng sợ hơn gấp bội. Chị là
một người như thế. Chị sợ hôn nhân lắm rồi. Chị chỉ muốn được yên ổn,
nuôi con lớn lên, chăm chút cho nó, rồi mình già đi và chết.
-Nếu không muốn kết hôn thì cứ tìm một
người đàn ông nào đó làm nhân tình. Người ta cướp chồng chị thì chị
không thể đi cướp chồng người khác được à?
-Em nói gì vậy?- Dung thở dài nhìn anh.
-Em nói là chị thích ai thì cứ cướp lấy
họ. Ở cùng cũng được, không ở cùng cũng chẳng sao, cần thì lên giường,
xong thì chia tay, nhưng em xin chị, đừng làm khổ mình mãi nữa. Chị
không cho em được lo lắng cho chị, thì hãy để người đàn ông khác yêu
thương chị đi.
-Chị không làm được. Chị không yêu ai được nữa…- Dung lắc đầu.
-Chị yêu hắn sao? Cuộc hôn nhân đó vốn đâu có tình yêu?
-Đúng vậy. Nó không có tình yêu. Chị
không yêu anh Dũng. Vì chị không yêu chồng mình nên chị mới bị trừng
phạt, nên chồng chị mới bỏ chị. Chị đã có một tình yêu