
Tác giả: Hân Như
Ngày cập nhật: 23:54 15/12/2015
Lượt xem: 1341562
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1562 lượt.
ứng trong thang
máy cũng đồng dạng có phản ứng như anh. Hạ Chi tò mò nhìn vào, chỉ thấy
bên trong có hai người, một nam, một nữ. Người đàn ông trạc ngoài 40
tuổi, ăn mặc trang trọng, tay đang ôm eo người phụ nữ mặc váy đỏ đầy
tình tứ. Vừa rồi họ còn đang cười với nhau rất vui vẻ, chỉ là sau khi
nhìn thấy Nguyên thì nụ cười tắt ngúm trên gương mặt người phụ nữ kia.
Mím môi đầy tức giận, Nguyên buông tay
kéo va li ra, một chân bước vào trong thang máy chèn không cho cửa đóng
lại. Anh kéo người phụ nữ ra khỏi thang máy bằng một hành động kiên
quyết, mạnh mẽ, gần như là thô bạo khiến cả Hạ Chi và người đàn ông kia
đều ngẩn ra.
-Này, cậu làm cái gì vợ tôi thế hả?- Người đàn ông cũng vội bước ra, quát lên.
-Ai là vợ ông? Cút đi.- Nguyên tức tối quát lại.
-Thằng này, mày… mày…
Ông ta nhất thời bị chọc giận đến độ
không thể nói thành lời, cứ đứng một chỗ lắp ba lắp bắp mãi. Người phụ
nữ mà anh vừa kéo ra khỏi thang máy, lúc này đang đứng trước mặt anh,
gương mặt đầy vẻ không tự nhiên, có chút hoảng hốt. Nguyên có nằm mơ
cũng không nghĩ rằng có ngày anh lại bắt gặp chị dâu mà mình vẫn kính
trọng ở một nơi như thế này, trong vòng tay của một người đàn ông xa lạ, còn chấp nhận để anh ta coi là vợ nữa. Thấy hai người đàn ông như muốn
xông vào đánh nhau đến nơi, Dung vội đứng giữa hai người, nói nhỏ nhẹ
với người đàn ông:
-Đây là em chồng em. Anh về trước đi. Em sẽ gọi cho anh sau.
Bị xấu hổ không nói thành lời, anh ta
“hừ” một tiếng rồi quay trở lại bên trong thang máy. Hạ Chi ngơ ngác
không hiểu chuyện gì bèn quay sang nhìn Nguyên, nhưng lúc này, trong đôi mắt anh dường như hoàn toàn không có sự tồn tại của cô ở đây, ngoài duy nhất người phụ nữ đứng trước mặt này.
-Anh Nguyên…- Cô khẽ gọi.
Nguyên nhìn Dung hồi lâu vẫn không nói
một câu nào. Trong mắt anh bừng bừng lửa giận khiến anh khó khăn lắm mới kiềm chế nổi cảm xúc của mình, không cho nó bộc phát ra. Anh nhìn Hạ
Chi, nói ngắn gọn:
-Em gọi taxi về nhà trước đi. Anh sẽ trả phòng sau.
Rồi không để cô nói câu gì, để mặc cô
đứng tại cửa thang máy, anh nắm lấy cánh tay của Dung kéo một mạch đi về phía căn phòng mà trước đó anh đã thuê cho Hạ Chi nghỉ lại qua đêm. Hạ
Chi căn bản vì quá kinh ngạc nên không thể nói được lời nào.
Hành động này giống của em chồng với chị dâu lắm sao? Chi lờ mờ đoán được rằng mối quan hệ giữa họ hoàn toàn
không đơn giản là chị dâu- em chồng. Và điều khiến cô đau khổ và khó
chấp nhận nhất, chính là việc mình trong lòng Nguyên không quan trọng
bằng một phần của người phụ nữ xa lạ ấy. Chỉ cần có người đó trong mắt
anh, tất cả những thứ còn lại xung quanh đều không thể khiến anh quan
tâm được nữa.
Chi hít một hơi thật sâu rồi mới bấm đèn thang máy để đi xuống dưới sảnh khách sạn. Nếu Nguyên đã không muốn cô
đợi, thì cô cũng chẳng có lý do gì ở lại đây đợi anh cả. Căn bản là cũng không biết bản thân sẽ phải đợi đến bao giờ.
*
Trong căn phòng tại khách sạn lúc này,
Nguyên ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm vào Dung vẫn đứng tần ngần giữa
phòng. Cô cũng không biết nên đứng hay nên ngồi lúc này. Từ Nguyên có
một thứ cảm xúc vô cùng dữ dội đang bộc phát ra nên cô cũng không dám
lên tiếng ngay. Bị Nguyên nhìn chằm chằm như thế, lại không nói một câu
nào khiến chị vô cùng khó chịu. Cảm giác xấu hổ như một đứa trẻ ăn vụng
bị bắt quả tang làm cô thấy bối rối. Nguyên định làm gì đây? Nếu như đến tai bố mẹ chồng cô, chắc cô sẽ chẳng còn giữ nổi thằng Boo nữa.
-Sao chị không ngồi? Chị định đứng như thế nói chuyện à?- Nguyên cuối cùng cũng cất tiếng sau một hồi im lặng.
-Hay mình về nhà rồi hãy nói chuyện. Em không nên để bạn gái về một mình như thế.
-Về nhà nói chuyện? Chị nghĩ thế tốt hơn sao?
Thấy Dung lặng im không trả lời, Nguyên tiếp:
-Chuyện này bắt đầu từ bao giờ?
Dung sững lại, cô cũng không biết phải
trả lời như thế nào. Cô hoàn toàn có quyền không phải trả lời những chất vấn của Nguyên, nhưng đứng trước người em chồng này, cô không tài nào
khống chế nổi cảm xúc của mình.
-Nửa năm.
-Bố mẹ biết không?
-Không.
-Em hiểu nỗi lòng của chị… Nhưng…-
Nguyên định nói gì rồi lại thôi, chỉ thở dài một cái.- Bây giờ chị tính
sao? Chị định lén lút quan hệ với người khác thế này đến bao giờ? Nếu
chị cần đàn ông như thế, thì hãy bỏ anh Dũng đi, rồi đường đường chính
chính kết hôn với một người đàn ông khác. Chẳng lẽ chị sợ không còn đàn
ông cho chị kết hôn sao?
-Chị nghĩ như thế này là quá ổn rồi. Chị không đủ dũng cảm để đi bước nữa.
-Người đàn ông đó cũng có gia đình riêng của anh ta. Chị nghĩ sao nếu như vợ anh ta cũng đang chịu nhiều đau khổ như trước đây khi anh Dũng bỏ chị?
-Chị không nghĩ nhiều như thế.- Dung lắc đầu.
-Tại sao?
-Đàn bà thường cay nghiệt với đàn bà.
Hơn nữa, chị không cướp chồng của ai cả, là anh ấy tìm đến chị. Bọn chị
trước đây từng học cùng trường đại học.
-Chị… Chị yê