80s toys - Atari. I still have

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Giấu Anh Vào Trong Nỗi Nhớ Của Em Đi

Giấu Anh Vào Trong Nỗi Nhớ Của Em Đi

Tác giả: Hân Như

Ngày cập nhật: 23:54 15/12/2015

Lượt xem: 1341639

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1639 lượt.

ng cảm.

-Anh về Hà Nội rồi, em nhất định không
được để nó tán tỉnh đâu đấy.- Anh dí một tay lên trán cô, trừng mắt.-
Thôi dậy đi, anh đưa em đi ăn sáng và qua chỗ Thiên Anh chút.

***

Hạ Chi không nhớ nổi đây là lần thứ bao
nhiêu cô gọi cho Quân và đều được thông báo là thuê bao không liên lạc
được. Sau khi xuất hiện và đặt cho cô một đống nghi vấn, anh lại biến
mất một cách kì lạ như thế. Cô nên tin ai đây? Thiên Anh? Nguyên?
Vincent? Hay Quân? Chưa lúc nào cô lại mong gặp lại anh trai mình như
lúc này, có lẽ chỉ có Thanh Lâm là người duy nhất không lừa dối cô.

Nguyên đã về Hà Nội cùng Dung cách đây
hai ngày. Và cho tới tận khi anh đi, cô đã nhiều lần muốn hỏi đêm đó anh đã ở đâu, có ở cạnh người phụ nữ kia hay không? Nhưng câu hỏi cứ tới
cửa miệng lại bị nuốt chửng trở lại, không sao thốt ra được. Một nửa cô
tự an ủi mình rằng Nguyên sẽ không bao giờ làm điều không đúng đó, rằng
anh không hề đến và ở bên người đàn bà đó như cô tưởng tượng, nhưng một
nửa cô lại hoài nghi lòng tin ấy của mình. Người như anh có thể dễ dàng
dứt bỏ tình cảm với người mà anh đã yêu đơn phương suốt mười năm trời
hay sao?

Và cả Trung nữa. Cô chưa biết phải nói gì với anh về chuyện giữa cô với
Nguyên, hoặc cũng có thể Trung đã đoán ra hết nhưng không nói gì. Ngày
hôm qua đi cùng Trung dạo khắp đảo nhưng cô vẫn chưa tìm ra cơ hội để
nói chuyện đó với anh. Mặc dù cho tới lúc này cô không dám chắc mình và
Nguyên sẽ đi được tới đâu, nhưng cô cũng không muốn lừa dối một người
như Trung.

-Anh có ở khách sạn chứ?

-Ừ, anh vừa về tới. Chút anh mời em đi ăn tối nha.- Vincent nhiệt tình đáp lại.

-Cũng được. Em đang ở phòng khám, chút nữa sẽ về khách sạn. Em cũng có chuyện muốn nói với anh mà.

-OK, vậy lúc nào về tới nơi thì gọi cho anh.

-Vâng.

Thở dài một hơi, Hạ Chi đứng dậy và quay sang nói với Phượng.

-Chị về khách sạn đây. Hôm nay em chịu
khó ở lại phòng khám một mình nhé! Ngày mai cuộc đua diễn ra nên chắc
đêm nay bác sĩ không về đây đâu. Có gì thì em cứ gọi cho anh ấy, anh ấy
sẽ về ngay.

-Dạ em biết rồi.

Hạ Chi cười chào cô bé rồi ra khỏi phòng khám. Hôm nay thời tiết tương đối dễ chịu, lại đang là buổi chiều nên
trời tương đối mát mẻ. Ngày mai đã là lễ ra mắt câu lạc bộ đua xe rồi
nên mấy hôm nay Thiên Anh cũng rất bận rộn, hết chạy lên trung tâm làm
việc lại ghé qua phòng khám rồi tới khách sạn họp mặt với anh em của đội đua xe. Cũng nhờ có sự kiện ồn ào này mà mấy ngày nay Cát Bà đông khách đột biến. Các khách sạn lớn nhỏ đều hết phòng, xe lớn xe nhỏ chạy ào ào trên phố. Công tác chuẩn bị cho cuộc đua đầu tiên này cũng được giám
sát chặt chẽ.

Đường từ phòng khám về khách sạn khá xa
nên bình thường, nếu Nguyên không đưa cô đi thì Hạ Chi thường đi lại
bằng xe bus. Từ nơi xuống xe về đến khách sạn khoảng chừng 1km thì cô đi bộ, coi như ngày hai buổi thể dục.

Ngày mai sau khi cuộc đua kết thúc, cô
sẽ đi cùng Hương về Hà Nội. Cô sẽ kiếm một công việc nào đó ở thành phố
và đợi cho tới khi có tin tức của Thanh Lâm. Mặc dù cho tới nay không có tin tức gì, bản thân cô cũng biết là dữ nhiều lành ít, nhưng cô không
tỏ ra vô vọng mà vẫn tin sẽ có một ngày anh trai mình trở về. Từ giờ cho tới lúc đó, cô cần phải tiếp tục sống, tiếp tục tồn tại. Cô cũng không
muốn mãi để Thiên Anh hay Nguyên lo cho mình. Cho tới hiện tại, cô cũng
đã nợ họ một ân tình quá lớn rồi. Đó là những điều Hạ Chi dự định sẽ nói cho Trung biết vào tối nay. Anh sẽ về Lang Biang của anh, còn cô có
cuộc sống của mình ở Hà Nội, ít nhất cho tới khi cô nhớ ra mọi chuyện.

Vừa đi vừa nghĩ thơ thẩn nên chẳng mấy
chốc khách sạn Paradise đã xuất hiện trước mắt Hạ Chi. Ở khách sạn hàng
đầu này không lúc nào là vắng khách, vắng xe đẹp hay người đẹp ra vào.
Mấy ngày này, phóng viên nhà báo cũng tới đây để phỏng vấn thành viên
của hội đua xe rất nhiều nên càng nhộn nhịp hơn. Phía trước khách sạn,
đèn hoa treo vô cùng tráng lệ, một tấm bảng quảng cáo lớn treo ngay trên mái cao giới thiệu về các thành viên hội đua xe cũng như những chiếc xe con cưng của họ. Không biết những anh chàng công tử của hội chơi xe đã
bỏ ra bao nhiêu tiền bạc cho sự kiện ồn ào và vô cùng hoành tráng này,
nhưng chỉ nhìn người ta cũng biết đó không phải một con số nhỏ. Mặc dù
quen Thiên Anh và Long- hội trưởng và hội phó của câu lạc bộ này nhưng
Hạ Chi cũng chưa bao giờ trực tiếp tiếp xúc với các thành viên còn lại.
Họ luôn có một vẻ xa lạ và cao ngạo quá đáng khiến cô cảm thấy không
muốn làm quen một chút nào. Hơn nữa, cô cũng cảm thấy những anh chàng
này càng lắm tiền thì càng nhiều tật, ngoại trừ Thiên Anh ra thì ngay cả Nguyên cũng không tránh khỏi những tật xấu của đám con nhà giàu nói
chung.

Đang định rẽ vào con đường dẫn vào khách sạn thì cô nghe thấy tiếng còi xe inh ỏi từ phía sau. Hạ Chi ngoảnh đầu lại, chỉ thấy một chiếc Toyota màu đen đang trờ tới, cũng chẳng cần quá ngạc nhiên vì mấy ngày nay xe ra vào ở đây rất nhiều, tới nỗi khách sạn phải thuê