
Tác giả: Gấu động kinh
Ngày cập nhật: 23:57 15/12/2015
Lượt xem: 1342135
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2135 lượt.
thì đến làm gì cho bõ công?!
Sắc mặt Phong bởi vì một câu này mà đột ngột trầm xuống:
- Cậu — không nhớ hôm nay ngày gì sao?
Nó giận dỗi, không thèm tốn công suy nghĩ liền đáp lại ngay:
- Hừ, hôm nay ngày gì chứ! Ngày quân đội nhân dân hay một hôm nào đó như bao hôm nào!? Một năm có ba trăm sáu lăm ngày bảo tớ làm sao nhớ hết mỗi ngày có sự kiện đáng nhớ gì chứ!
- Hừm, có vẻ như quên không còn một mảnh. Không sao, lát sẽ nhớ và tớ sẽ tính sổ một thể.
Giọng nói của Phong càng âm trầm hơn so với sắc mặt, gã khom lưng xuống toan bồng Thư lên, nhưng nó giật mình dãy nảy:
- Cậu làm gì vậy?
- Đi, lên xe, có việc!
- Ơ nhưng còn xe tớ…
- Xời, rắc rối quá! – Phong rút điện thoại từ trong túi ra, ấn một dãy số rồi đưa lên tai, được chừng vài giây đầu bên kia nhấc máy,gã liền nói một mạch không chừa cơ hội nào để thở – …bác Phúc, phiền bác cho người đến đường X, đi từ đầu đường men theo lề đường bên trái sẽ thấy một đống sắt vụn, à không, một chiếc xe đạp thể thao màu tím — nếu không thấy, ừm thì mua mới, đằng nào cũng phải đến lúc thay rồi! Thế nhé, con chào bác!
- Oái! Xe này là quà kỉ niệm à nha!
Phong bỏ điện thoại vào trong túi, chắc nịch nói:
- Hô, xe cậu không trộm nào đủ can đảm khuân đi đâu nếu không sợ vừa bị bắt lại vừa không bán được tiền, tình thế xôi hỏng bỏng không. Xe này may ra trưng bày ở viện bảo tàng còn được nghi danh lịch sử “ngựa sắt cổ”. Lên xe, cậu không phải lo vấn đề đấy!
Nó bĩu môi bất mãn về sự chuyên quyền của Phong, trong lời nói mang đầy cảm giác ức chế:
- Hừ, rồi, để tớ lấy xăng đan đã.
- Không cần, cậu chỉ cần làm một việc đó là ngồi yên trong lòng tớ và không đi đâu cả mà! Hơn nữa chân cậu cũng lấm lem hết rồi còn đi dép làm gì nữa.
Tuy là ra lệnh nhưng vào tai Thư nghe cứ như tuyên thệ chủ quyền sở hữu vậy. Nghĩ đến đó, mặt nó không khỏi đỏ lên. Dù vậy chẳng kịp để nó nghĩ nhiều thêm, Phong đã nhanh chóng ẵm nó lên.
Thư theo bản năng hoảng hốt ôm chặt lấy cổ Phong, gã bật cười siết chặt vai nó hơn, chậm rãi ôm nó ngồi vào trong xe, đóng cửa lại.
- Chú Tấn, chú đưa cháu đến shop thời trang A nhé!
Xe chậm rãi khởi hành, tốc độ ngày một tăng dần, tăng dần và nhịp tim của Thư cũng ngày một leo thang.
.
.
.
Không được bao lâu, Thư cảm giác tư thế này không ổn, nó khó chịu bắt đầu ngọ nguậy. Phong hai cánh tay vòng qua siết chặt bên hông nó lại, trầm giọng mắng:
- Cậu ngồi yên một chút không được sao?
Nó đáng thương chớp chớp mắt ngước lên nhìn Phong:
- Hay cậu để tớ xuống đi, ngồi thế này hơi bị…
- Bị sao? – Phong cười gian đưa tay lên vuốt nhẹ gò má nó, cúi đầu xuống thì thầm bên tai nó – Cho tớ một lý do chính đáng coi sao.
- Tớ … tớ…- Nó ngượng ngùng lắp bắp nói – Tư thế này…nó…nó rất giết phong cảnh!
Phong cười khan xoay đầu cắn khẽ vào gò má nó:
- Lý do này cùi thấy mồ! Ai tin được!
Thư giật mình túm lấy cánh tay đang giữ cằm nó:
- Có người lớn ở đây, cậu đừng đùa quá trớn thế chứ!
Tuy đối với nó thì hành động này của Phong sớm đã như không khí rồi, tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là người khác cũng coi như không khí! Vả lại, tuy nó là không khí nhưng đây là khí độc bởi vì nó cảm thấy hít thở không thông.
Phong ngây thơ vô tội hỏi bâng quơ:
- Chú Tấn có bất mãn không?
Ông tài xế tuy trán đã đổ mồ hôi lạnh nhưng vẫn ra vẻ nghiêm chỉnh đáp lại:
- Không sao, hai cô cậu cứ tự nhiên như ruồi đi.
Phong nghe thế, vẻ mặt bác ái cúi xuống cười hiền hòa với người trong lòng:
- Thấy chưa heo con, giờ tớ mà có ” ăn thịt” heo ở đây thì cũng không ai phàn nàn đâu!
Đoàng!
Lồng ngực nó muốn nổ tung ra, mặt đỏ như trái cà chua chín, phẫn nộ nhìn lén Phong. Gã đúng là tính trêu ngươi người khác đây mà! Vẫn luôn là như vậy, Thư chưa kịp suy nghĩ thì đã bị hành động của Phong đi trước ngăn lại.
- Cậu ngồi yên, tớ tự dưng muốn ngủ, khi nào đến nơi bảo tớ một tiếng.
Gã không nói hai lời liền áp người nó vào ghế da, ôm chặt lấy eo nó, vùi đầu vào cổ nó. Thư bức bối dung hết sức đẩy Phong ra nhưng gã gần như bất động. Hết cách, nó đành bập bồm bộp vào vai gã:
- Nè, cậu tránh ra coi nào!
- Hừm, ngồi im nếu không muốn tớ đè bẹp cậu xuống ghế!
Thư rốt cuộc hết cách đành bó tay chịu trói.
Thói lộng hành của hòn tuy nó đã thấy như cơm bữa, nhưng rốt cuộc vẫn không cách nào quen được.
Xe dừng lại trước một shop thời trang có quy mô lớn, cũng là lúc nó được thoát nạn. Tuy nhiên, chưa kịp có thì giờ dưỡng khí đã bị lôi đi thử hết trang phục này đến trang phục kia làm nó ngại muốn chết. Đương nhiên là hoàn toàn không phải chỉ vì lần đầu mặc mấy món đồ nữ tính này mà là do phải xoay qua xoay lại để cho một tên con trai ngắm nghía từ đầu tới chân.
Mà người mà ai cũng biết