
Bé Lại Anh Nói Nè! Anh Yêu Em!
Tác giả: Kawi
Ngày cập nhật: 00:01 16/12/2015
Lượt xem: 1341170
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1170 lượt.
ng là khá quan trọng. Hắn cứ chạy
quanh lục lọi tất cả, nhìn chằm chằm xuống đường rồi hướng mắt lên vỉa
hè, dáng điệu lo lắng tột độ. Nhưng sự thật thì tôi không thể đoán ra
được hắn ta muốn tìm cái gì. Mà khoan đã! Khuôn mặt này trông rất quen.
Hình như đã gặp ở đâu rồi. Là ai nhỉ??? Tôi cố gắng lục tìm trong trí
nhớ…đôi mắt đó, chiếc mũi đó…và…cái miệng đó! Ôi không thể nào!!! Tóc
hắn màu vàng kìa! Ôi không!!!
- Anh…anh là kẻ giả gái hôm nọ hôn tôi phải không??? Số anh tận rồi, hôm nay thì đừng hòng thoát khỏi tay tôi!!!
Bằng một nghị lực phi thường, tôi đứng bật dậy và chạy như bay tới túm
cổ áo tên tóc vàng, nghiến răng kèn kẹt đầy giận dữ trong khi hắn ta
không thèm nhìn mặt tôi, chỉ đảo mắt xung quanh để kiếm tìm cái thứ chết tiệt nào đó.
- Này anh! Đừng mong tôi bỏ qua! Xúc phạm tôi rồi bây giờ còn tông tôi nữa sao? Lần này thì anh chết với tôi!
Thu hết sức mạnh vào bàn tay còn lại, tôi đã sẵn sàng cho hắn một cú đấm thập tử nhất sinh được “cất giữ” bấy lâu nay. Nhưng chưa kịp làm gì thì tôi đã bị hắn đẩy mạnh sang một bên suýt nữa té nhào.
- Đây rồi!
Sau khi đẩy tôi ra, hắn chạy ngay đến vị trí mà tôi vừa đo đường lúc nãy và nhặt lên một thứ gì đó trong xù xù, to to. Hành động tiếp theo của
hắn mới khiến tôi chết đứng. Đó là, hắn lấy cái thứ vừa nhặt được (
thông báo với bà con là cái đó hồi nãy mông tôi đã ngồi lên +_+) và đội
lên đầu. Tóc giả. Trời ơi! Đó lại là một bộ tóc giả. Vậy là tôi đã gặp
một kẻ điên thứ thiệt rồi! Má ơi! Oan gia với một thằng điên sao???
- Muộn học rồi! Xin lỗi vì làm bạn ngã! Nhưng lần sau đi đường nhớ đi theo làn, đừng đi giữa như thế, không an toàn đâu! Chào!
Tôi chới với lần hai. Hắn ta vừa nói cái gì thế nhỉ? Nói như hắn thì tôi mới là người sai ư??? Kẻ bị hại là người sai ư??? Lý nào lại thế!!!
Sau khi để lại sự hốt hoảng và kinh ngạc tột độ cho tôi, một lần nữa hắn lại bỏ đi. Và tôi chỉ biết đứng nhìn. Thực sự tôi không thể bình tĩnh
trước những gì mà hắn vừa gây ra cho mình. Tôi đang bị gì thế này??? Á á á….
Giữa đường phố buổi sớm mai, không khí đang yên ắng thanh bình thì tôi
lại là kẻ phá đi bầu không khí đó…Đơn giản vì tôi không biết làm cách
nào cho hả cục tức đang cào xé trong lòng mình ngoài cách cách hét toáng lên…
Hôm nay là thứ hai. Tôi đang nghỉ hè nên không phải đi học, tôi cũng cho rằng việc học Đại học chắc cũng
không bận rộn cho lắm ( quên khoe với mọi người là tôi đã đậu vào trường Kinh tế ^^). Nhưng buồn lòng là tôi phải đi làm. Và đau đớn hơn là tôi
phải làm công việc của một người osin. Vũ trụ lộn ngược rồi thì phải?
Tôi là con gái của một chủ công ty mà phải đi làm osin cho nhà người ta. Nghe ra thì phi lý quá! Nhưng đành phải chấp nhận. Ai bảo công ty của
ba tôi là công ty chuyên cung cấp người giúp việc gia đình, và nhân viên giúp việc đáng ra hôm nay phải đi làm thì lại ốm nằm nhà. Ba bảo khách
hàng này giàu có lắm, việc cũng không nhiều nên tôi không cần lo sẽ phải làm mệt. Hix, ba bảo chỉ làm giúp ba một buổi này thôi, khách hàng này
thuộc dạng khách vip nên không thể chậm trễ hợp đồng đã kí. Ôi thôi! Có
ai như ba tôi không??? Cam đoan là không. Hix…Bất hạnh cho tôi quá!
12/3 đường Xuân Diệu…Đây rồi!
Theo địa chỉ trên tờ giấy mà ba đưa, cuối cùng tôi cũng tìm được ra căn
nhà mà mình chuẩn bị làm…người ở thế chân. Phải nói sao nhỉ??? Nó kinh
khủng hơn những gì tôi đã tưởng tượng. Dù biết khách hàng này thuộc diện giàu nức đố đổ vách nhưng tôi không ngờ lại giàu đến mức này. Có thể
nói là giàu không đỡ được +_+.
Một chiếc cổng sắt cao thiệt là cao được chạm trổ tinh xảo. Hai cái khóa hình đầu lân nằm ngay chính giữa nhìn phát sợ lên được. Một màn hình
chào khách nằm ở phía bên trái được thiết kế hiện đại. Tôi tự cho mình
kinh ngạc 20 giây rồi lấy lại bình tĩnh nhìn vào màn hình, tay không
quên bấm chuông.
- Ai thế? – một giọng nữ cất lên, còn gương mặt thì tôi nhìn không rõ lắm, cứ nhòe nhòe sao ấy.
- Tôi từ công ty chuyên cung cấp người giúp việc Nhân Tín ạ!
- À! Cô vào đi!
Và thế là cánh cửa mở toang, tôi giật mình rồi hì hục dắt con ngựa sắt
vào bên trong. Ngay sau khi tôi bước chân vào sân thì cánh cổng đóng sập lại. Hix…Không phải là nói oan nhưng tôi cứ cảm giác đây giống như một
nhà tù vậy! Mặc dù nó trông đẹp kinh khủng…
Sau khi dựng xe ngay ngắn, tôi lấy tay cào cào lại đầu tóc cho gọn gẽ
rồi hít thở thật sâu bước chậm rãi vào nhà. Phòng khách nằm ngay trước
mặt và cửa không khóa. Sao chẳng ai ra tiếp tôi nhỉ??? Vắng hoe không
chút bóng người. Tôi bắt đầu cảm thấy bực bội. Khi đã bước hẳn vào trong nhà, tôi vẫn không thấy ai cả. Hồi nãy lúc bấm chuông rõ ràng có người
mà. Hix…Hay đây là ngôi nhà ma??? Ôi không! Tôi tự cốc đầu vì cái sự
hoang tưởng quá đáng của mình…
- Có ai ở nhà không ạ??? – tôi vừa bước vừa cất giọng hỏi, nhưng da gà thì nổi cả lên.
Đáp lại tôi chỉ là sự tĩnh mịch đến đáng sợ