Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Không Phải Là Cổ Tích

Không Phải Là Cổ Tích

Tác giả: Kawi

Ngày cập nhật: 00:01 16/12/2015

Lượt xem: 1341169

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1169 lượt.

.

Bỗng…

Một luồng hơi lạnh ngắt phả vào gáy tôi…

- Em đây rồi!!!

Một giọng nói cất lên và ngay sau đó tôi bị ôm chặt từ phía đằng sau.
Theo phản xạ, tôi nhanh chóng túm đầu của tên vừa tấn công mình rồi dùng hết sức bình sinh lôi ngước hắn ra phía trước và dúi thẳng xuống nền.
Sự thật thì tôi không hề biết võ, chiêu này là do nhóc em học Karate bày cho tôi phòng trường hợp bị tấn công bất ngờ. Và sự thật thì đó là
chiêu võ duy nhất mà tôi biết +_+.

- Á! Anh hai!!!

Một thằng nhóc từ cầu thang nhảy bổ xuống khi thấy kẻ vừa tấn công tôi
đầu thì nằm dưới đất, hai chân thì vắt vẻo trên ghế sô fa. Xem chứng hắn ta đau lắm. Đáng đời! Ai bảo cái tội tấn công lén đằng sau lưng người
ta!!!

- Anh! Anh có làm sao không???

- Đau quá!

- Anh kia! Sao dám đánh anh tôi hả??? – thằng nhóc ngước mắt lên nhìn tôi vẻ tức giận.

- Ai bảo anh cậu tấn công tôi! – tôi cũng không sợ mà đốp lại.

- Nhầm lẫn! Tất cả chỉ là nhầm lẫn thôi! Anh chết với em mất thôi
Pi ơi! – người tấn công tôi nhăn nhó lấy tay kéo mạnh dải khăn vẫn còn
quấn quanh mắt ra rồi lồm cồm đứng dậy.

Tôi ngơ ngác một vài giây và bắt đầu hiểu ra mọi chuyện. Hình như hai
anh em nhà này đang chơi trò bịt mắt bắt dê. Ông anh tưởng tôi là em
mình nên mới nhảy xổ tới ôm chầm như vậy. Hix…Có lẽ là tôi đã hơi nặng
tay. Nhưng trong tình huống đó thì ai cũng sẽ làm như vậy mà thôi. Không biết thì không có tội mà…

Xương sống tôi đột ngột kêu răng rắc. Lại cái quái gì thế này??? Khuôn mặt đó….đầu tóc vàng ám ảnh!!!!! Không!!!!

Lần này tôi không cho phép bản thân được dây dưa thêm một phút nào nữa.
Mấy lần trước vì quá bất ngờ nên tôi không thể trả được món nợ với tên
tóc vàng này. Bây giờ thì thời cơ đã điểm. Nhanh như cắt, tôi xấn lại
chụp cổ áo hắn ta lôi đứng dậy. Mặc dù hắn quá cao so với tầm người của
tôi nhưng không thể vì thế mà nhụt chí anh hùng. Tôi trợn tròn mắt,
miệng đay nghiến, hai má đỏ phừng phừng:

- Này kẻ biến thái! Tôi tuyên bố cho anh biết! Hôm nay thì 100% anh phải nát mình dưới tay tôi!

Ya……………

Sau gần một tháng trời ngậm đắng nuốt cay ôm mối thù trong tim, cuối
cùng ngày hôm nay tôi – Ngô Nữ Thục Nguyên ( tên nghe nữ tính kinh dị!
+_+) đã trả được nỗi ấm ức bây lâu chịu đựng. Bằng chứng là bổn cô nương không nề hà đánh thẳng vào khuôn mặt như con gái ấy một cú đấm trời
long đất lở khiến hắn ta ngã dụi sau ghế sô fa. Cảm giác tống khứ được
nỗi bực mình mới thanh thản làm sao…

- Anh!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! – thằng nhóc sau một hồi ngơ ngác như
con…tê giác la ầm lên rồi chạy tới phía ông anh trai tội nghiệp của
mình.

- Hơ hơ…- hắn ta không thể thốt nên lời, chỉ biết ôm mặt nhăn nhó như khỉ già. Tôi thì hạnh phúc…vô biên.

- Trời ơi! Mặt anh sưng vù cả lên rồi! – thằng nhỏ hốt hoảng cầm mặt anh mình lên xem xét.

Ping poong…

- Hức…Ba mẹ về rồi! Nhanh! Lấy tóc giả đội lên rồi ra mở cửa! Nhanh!!! – đang nhăn nhó với khuôn mặt biến dạng, không hiểu sao khi nghe tiếng
chuông cửa reo lên thì tên tóc vàng đột ngột ngồi bật dậy, hối thúc nhóc em làm những việc mà tôi không tài nào hiểu nỗi.

Thằng nhỏ chạy như bay vào phòng trong rồi bước ra với một mái tóc dài
dằng dặc đúng chất con gái, cộng thêm một cái váy ngắn khiến tôi tròn
mắt kinh hãi. Hồi nãy tên này mặc quần tụt mà, sao mà thay nhanh đến thế được??? Nhưng bằng khả năng suy luận nhạy bén ( hơi tự cao một xí +_+), tôi hiểu ngay. Cam đoan nhóc này đã mặc sẵn cái váy ngắn ấy rồi mặc
thêm ngoài cái quần tụt. Chỉ có nước đó mới thay đổi với tốc độ siêu
nhân như vậy được. Nhưng là con trai thì mắc mớ gì phải đội tóc giả với
mặc váy để thành con gái nhỉ???

Ping poong…

Tiếng chuông cửa càng lúc càng dồn dập. Ông anh tóc vàng dù đang rất đau (tôi nghĩ vậy) nhưng cũng cố gắng lê lết đứng thẳng lên, chỉnh sửa lại
áo quần rồi quay sang phía nhóc em dò hỏi:

- Xong chưa???

- Yeah!

2 phút sau.

- Cái gì thế này??? Sao nhà cửa lại lộn xộn như bãi chiến trường vậy hả??? – đó là giọng của một người phụ nữ.

Tôi giật mình ngước mắt nhìn lên. Cái gì đây ta??? Tôi có nhìn nhầm
không nhỉ??? Bà ta…bà ta…không phải là nữ diễn viên Lan Nguyệt nổi tiếng cách đây mấy chục năm rồi sao??? Hơ! Còn người đi bên cạnh...nhìn cũng
rất rất quen. Cái quái gì thế này??? Tôi đi lộn nhà rồi ư??? Không
thể!!!

- Hihi! Không có gì đâu pa ma, anh em con bày trò chơi cho vui ấy mà! –
thằng nhóc, không, cô nhóc, cũng không biết gọi nó bằng cái gì nữa, cười bẽn lẽn trình bày. Ôi thôi! Nhìn nó bây giờ nữ tính kinh khủng… ack…

- Chơi kiểu gì mà bày bữa nhà cửa lung tung thế này chứ??? Còn thằng
hai, sao con để em phá phách vậy hả??? Lớn rồi mà cứ như con nít! Thật
không thể chịu đựng được! – người phụ nữ càu nhàu.

- Cậu này là ai??? – người thanh niên đi vào cùng với ba mẹ của tên tóc
vàng đột ngột nhìn tôi hỏi. Nãy giờ tôi cứ nghĩ mình bị bốc hơi khỏi nơi này r


Teya Salat