
Tác giả: Nhoczymy
Ngày cập nhật: 00:01 16/12/2015
Lượt xem: 1341173
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1173 lượt.
- Thật sự anh ....
- Là anh đẩ tôi đến với họ , anh giúp tôi lên kế hoạch cua gái và lên giường với họ. Là anh ..!
- Anh ....
- Tôi của ngày hôm nay là sản phẩm của anh ngày hôm qua ! Anh ...
- thật sự anh chỉ muốn thấy em hạnh phúc . em hiểu không? - anh đang nắm lấy vai y cố giằng cho y quay mặt lại đây, lại chỗ anh .
- Anh thôi ngay cái triết lý giả tạo ấy đi . Không có thứ hạnh phúc nào
như thế cả , hạnh phúc là phải giành lấy chứ không phải đem cho .. Đã
không ít lần tôi nói anh nghe rằng tôi thích một ai đó .. anh im lặng
thậm chí không biểu lộ một chút howngf dỗi nào . Anh yêu như thế sao ?
Yêu mãnh liệt quá !??
- Anh thật sựu ... - Anh đã nhìn thất rồi ! Đôi mắt đỏ hoe của y , y đã và đang khóc , những giọt nước mắ vô tình cứ mãi lăn dài trên khuôn mặt mà anh yêu nhất . Không được dừng lại đi thôi . không thể lầm nhòe đi
nét đẹp của người ấy . Anh phải lau khô chúng ...
Những nụ hôn đã giúp anh thật nhiêu . Anh hôn lên mắt lên môi lên bất cứ đâu trên khuôn mặt yêu thương này .
- Là anh sai ! Từ hôm nay em đồng ý cho anh quyền được giành giật lấy hạnh phúc của hai chúng ta chứ
Ta đứng trước cánh cổng này đây đã là lần thứ 2, nhưng sao lần này lại
không thể tự tin như lần trước . Hay là vì ... hay là vì ... ta quá tự
tin ....
Nó cứ suy đi tính lại , nghĩ ngang nghĩ dọc ... Nhưng thật sự chỉ một
tháng thôi mà cái trường phải gió này thay đổi chóng mặt luôn . Đứa nào
đứa nấy trông chả đứa nào giống đứa nào ( ^^ thì làm gì có đứa nào giống đứa nào ) .. Nhưng ....
- Khoan đã thầy ơi ... - tiếng thét ầm vang dội gấp gáp từ đằng sau chợt đưa nó về với thực tại . Ngẩng mặt ..
- Thầy ơi .... - nó phi như bay vắt giò lên cổ mà chạy khi thấy ông thầy quản sinh đang lăm lăm cái thước tay đang kéo cánh cổng mồm lẩm nhẩm -
5...4..3 ..2....
Chuyện chả là thế này hôm nay - một ngày đẹp trời .. nó bình minh trên
dẻo cao lúc 7h30 mà trường nó thì 7h45 đã đóng cổng và đương nhiên thần
giữ của chính là ông quản sinh hắc ám chuyên vỗ mông các chàng trai
thích đi học muộn băng cây thước lim to bản chỉ nom thôi cũng toát mồ
hôi .
- Không kịp nữa rồi ! Hết giờ ! - Ông thầy giơ cái đồng hồ cười thích chí
- Ôi không . - Một loạt đã ỉu xìu như bánh đa phải nước ,
- What ? - Nó nghệt mặt ra ... chả có nhẽ ... - Chưa đâu thầy ... - lấy
đà nó bật chạy lấy chết chạy lấy chết đang chuẩn bị tinh thần bật cổng
thì ..
- Ế ! Trịnh Vũ Hà Anh ? - ông thầy giơ cái gậy lim chặn trước đường nó
chạy , nó phanh kịp không thì ăn ngay cái thước to bè vào bụng .
- Ơ thày ... em mới ốm .. ốm .. ôm dậy .. thày tha cho .... - nó giả đò
run rẩy , tội nghiệp trước mặt ông thầy đang bừng bừng tức khí ...
- Trịnh Vũ Hải Anh ? - ông thầy lại một lần nữa hỏi nó , nhưng cái thước thì đang chỉ vào cái bảng tên gắn trên ngực trái nó
- Dạ ... .. - Nó cố nhích người tránh cái thước chạm vào mình ...
- hừm .. hừm .. - ông thầy nhịp nhịp bàn chân, gõ gõ cái thước vào lòng
bàn tay , thấy thế nó cũng hơi xoắn , nói gì thì nói nó vào đây để học
không phải để phá .... - ... Mời vào ... - ông thầy lại bên cánh cổng hé một lối nhỏ vừa một người đi rồi ra vẻ nhẹ nhàng 'mời' nó vào
- Tất cả xếp thành hàng , hít đất 50 cái cho tôi . - quay lại đám học
sinh ông thày trở lại nguyên dạng một hung thần chánh thống
- cổ quái ! - Nó đang lẹ lẹ đi vào không khỏi ngạc nhiên - cái quái gì
đang xảy ra thế nhỉ ? - hình như đằng sau nó nghe thấy tiếng the thé của ai đó bàn tán gì đó có nhắc đến nó
- đó .. Trịnh Vũ Hải Anh chứ ai ? Cũng phải rồi .... Đáng tị thật ....
- Nhỏ nhỏ thôi ...
Ngứa tai lắm rồi nó quay ra lừ mắt tức thì chẳng có đứa nào nói năng thêm câu gì ...
Cái gì chứ ..??? chuyện gì đang xảy ra thế nhỉ ? Mới một tháng mà làm gì thay đổi ghê thế nhỉ ? Sao tự dưng lại tốt thế nhỉ ..??
- Thôi chả quan tâm ! há há ! - Nó nhảy chân sao nhưng đột nhiên khựng lại ...
Nó đúng im ...
Nhìn...
Nhìn hồi lâu ...
Nó nhìn như thôi miên .. Nó nhìn phái xa xa ,
Bên sân bóng , một dáng người , một dáng người rất quen ..
Nó chỉ nhìn thôi , còn biết làm gì hơn .... Không thể chạy đến .. không
thể lại gần ... không thể ôm lấy .. tất cả đều là không thể ... Không
thể làm gì cho gã .
Lần cuối gặp nhau là đêm vũ hội ấy . Nó đã biến mất . Mỹ Anh của gã đã
biến mất không một lời từ biệt . Không một câu nhắn nhủ . Chỉ đơn giản
là biến mất .
------- BACK------------
- Hazzz mệt quá ! - Ném người xuống cái giường thân yêu nó lim dim đôi
mắt . Dù là đang bực mình với cái thằng zời đáng kia nhưng không thành
vấn đề nó sẽ ghi vào đầu để tính gấp 3 lần cho ngày hôm nay ! Nó quên
mất rằng mình chưa có nói với gã rằng từ nay Mỹ Anh sẽ không bao giờ
xuất hiện ... - Không gì ! Dù sa