
Tôi Đã Nói Rồi, Tôi Là Con Gái!
Tác giả: Võ Anh Thơ
Ngày cập nhật: 00:01 16/12/2015
Lượt xem: 1341817
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1817 lượt.
ẳng biết sao AJ thấy vui vui. Lòng cậu nhẹ đi vì Yến Phi còn
nhớ cậu. Chợt thấy ánh mắt Yến Phi hướng về mình với vẻ như chờ đợi câu
trả lời, AJ lúng túng đáp bừa: -À cũng không có gì quan trọng… hôm qua
không thấy cô ở tiệm mì, lo cô gặp chuyện gì nên tui đến đây xem sao!
-Thế ư, hôm qua tôi không được khỏe nên nghỉ làm.. cám ơn cậu đã quan
tâm. Cậu ăn mì không, để tôi bảo Diễm Quỳnh làm cho cậu 1 tô!
AJ gật đầu. Yến Phi rời bàn, bước xuống bếp, Access lại ngóc đầu lên:
-Sao cậu cứ hỏi những câu ngớ ngần vậy! Cái gì mà “cô vẫn còn nhớ tui ư” chẳng ra làm sao cả!
-Thì ta hỏi… cho chắc ăn đấy mà!
Access lắc đầu: -Thôi, không nói chuyện này nữa, tôi hỏi cậu tại sao cậu còn tìm cô ta trong khi cô ta đã mất ký ức về nhà họ Du?
Bấy giờ AJ mới phát hiện ra điều đó, cậu cũng không rõ vì sao lại cứ
muốn tìm Yến Phi dù biết giờ đây cô gái hoàn toàn rời khỏi nhà họ Du.
Chỉ là… thật lòng AJ chỉ mong được thấy gương mặt và nụ cười của Yến
Phi!
-Sao không trả lời, cậu giấu tui cái gì hả?
-Không có… ta nghĩ biết đâu Tiểu Phi sẽ còn nhớ 1 chút gì đó thì sao… ta cần phải điều tra cô ấy trong vài ngày nữa, điều này sẽ có lợi cho
chúng ta!
-Thật à? Chỉ vậy thôi?- Access dò hỏi.
-Vậy mi còn nghĩ ta muốn gì hả?
Access nhún vai, dửng dưng:
-Tui hơi lo đó mà… sợ cậu bắt đầu có… tình cảm với cô gái Yến Phi ấy!!
-Tình cảm gì chứ, trái tim này chỉ có thù hận chẳng còn chỗ cho bất cứ
tình cảm nào nữa, đầu óc mi hỏng rồi sao Acc?- AJ cười nhạt, nhưng trông rất buồn.
-Haha, cậu nói đúng, tui ngớ ngẩn quá, mà nếu cậu có tình cảm với Yến
Phi thì chắc mặt trời sẽ không mọc nữa... và khi đó tui sẽ viết 1 cuốn
sách!
-Mi viết sách, sách gì?
-Sách có tựa đề là “Tình yêu của ác ma” háháhá!!
AJ cười cười cho ý nghĩ điên rồ của tên tiểu yêu. Rồi ánh mắt cậu thấp
thoáng điều gì mơ hồ khi nhớ đến Yến Phi, sự thật… cái cảm giác kỳ lạ
trong lòng cậu là gì??
Dưới bếp, Diễm Quỳnh đang bực bội vì phải làm mì cho AJ, cái kẻ mà con bé thấy ghét! Song Song chợt hỏi:
-Tiểu Phi, cậu có biết tên anh chàng đang ngồi trên quán không vậy?
-Tên hả, biết nhưng cái tên nghe hơi lạ… AJ!
-AJ!?-Diễm Quỳnh chen vào- Cái tên giống y như người, nghe kỳ cục! Chẳng hiểu vì sao cậu lại quen hắn ta được!
-Tình cờ chúng tớ gặp nhau trên ngọn đồi trường tiểu học nên thành bạn
luôn! Tớ thấy AJ cũng tốt, cậu đừng mãi ác cảm với cậu ta như thế!
-Ừ thì… cứ hễ thấy mặt cậu ta là tớ tức tức ghét ghét sao í! Giờ lại phải làm mì cho hắn nữa chứ!
Diễm Quỳnh bê tô mì lên tiệm trên, Song Song nhìn sang bạn:
-Tớ thấy cậu thân với cậu ta lắm, 2 người có vẻ hợp? Cậu ta ngày nào cũng đến tìm cậu cả…
-Quen thêm 1 người bạn cũng vui mà!- Yến Phi rửa rau dưới vòi nước.
-Bạn thì không sao… chỉ sợ lỡ như cả 2 có tình cảm với nhau thì thế nào?
Yến Phi bật cười trước câu nói đó:
-Tiểu Song Song, cậu lo xa quá… tớ và AJ không thể nào, cậu ấy vốn không phải là đối tượng của tớ đâu!
-Ờ,.. nếu không chắc Diễm Quỳnh sẽ “không nhìn mặt cậu”!
Yến Phi cười phì: -Vậy sẽ rất kinh khủng! À hình như khăn giấy sắp hết
rồi phải không, để tớ vào nhà kho lấy ra, cậu rửa nốt mớ rau này giúp
tớ.
Diễm Quỳnh đặt tô mì trước mặt AJ 1 cách thô bạo:
-Mì có đây!
AJ ngó tô mì rồi ngước nhìn cô gái:
-Xin lỗi… cho tui hỏi nhà vs ở đâu vậy?
-Mới sáng sớm mà đã…- Diễm Quỳnh lầm bầm- ở ngoài, bên trái tiệm mì kế bên nhà kho có phòng vs!
-Nghĩa là bên trái tiệm mì chứ gì, cô nói chi cho dài dòng!- AJ đứng dậy- cám ơn!
AJ rời tiệm với sự tức tối của Diễm Quỳnh. Lúc này trong nhà kho, Yến
Phi đang đứng trên ghế gỗ để lấy cái thùng khăn giấy. Lôi mãi, lôi mãi
mà cái thùng nặng trịch ấy chỉ nhích được chút xíu. Yến Phi lau mồ hôi,
cố gắng dùng sức may là cuối cùng cũng nâng được cái thùng giấy. Bất ngờ có con gì chạy vút qua đụng vào chân ghế khẳng khiu, cái ghế gỗ chao
đảo, Yến Phi hoảng hốt, nó không thể giữ được thăng bằng thế là ngã nhào xuống đất.
-Ui… đau chân quá…
Yến Phi nhăn nhó, nó nhìn xuống, chân bị trặc rồi. Chợt con bé ngước
lên, mấy cái thùng giấy lắc lư và… đang rơi từ trên cao! Vì quá nhanh
nên Yến Phi chỉ còn biết nhắm mắt cúi người nằm sát xuống đất. Đúng lúc, 1 bóng người lao vào… Rầm! Rầm! Hàng loạt mấy thùng giấy rơi xuống
dưới, tiếng đổ nghe thật lớn. Vài phút sau, có vẻ như mọi thứ đã xong,
Yến Phi ngạc nhiên là vì sao nó không thấy đau gì cả và cũng không bị
cái thùng nào đè trúng. Yến Phi từ từ mở mắt ra, suýt nữa con bé muốn
đứng tim khi bắt gặp đôi mắt của AJ thật gần, gần đến mức khiến toàn
thân nó như bất động. Cảm giác thời gian ngừng trôi đúng ngay khoảnh
khắc Yến Phi vô tình chạm vào ánh mắt buồn đó. AJ nhìn cô gái đăm đăm:
-Cô không sao chứ?
Yến Phi đảo mắt nhìn xuống, hóa ra cậu chàng đã dùng thân che chắn cho
con bé