
Tác giả: Jenny Han
Ngày cập nhật: 00:00 16/12/2015
Lượt xem: 134929
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/929 lượt.
>"Em đã bảo anh đừng có ăn hết chỗ đậu nướng đó rồi mà, anh Steven" - Jeremiah nói, mắt vẫn chăm chú nhìn vào vô tuyến.
Tôi khúc khích cười. Nhưng đây không phải cái mùi Jeremiah nghĩ. Tôi
cũng ngửi thấy giống như anh Steven. Mùi "cỏ". " Là cỏ" - tôi la toáng
lên. Tôi muốn là người đầu tiên nói ra điều đó, đẻ chứng minh cho mọi
người thấy tôi nhạy bén và hiểu biết đến thế nào.
"Không đời nào" - Jeremiah lắc đầu quầy quậy.
Anh Conrad bỏ tai nghe ra, bình thản nói: "Belly nói đúng. Là "cỏ" đấy"
Anh Steven ấn nút pause sau đó quay sang nhìn tôi đầy nghi hoặc: "Làm sao em biết được "cỏ" mùi như thế nào hả Belly?"
"Bởi vì, thưa ngài Steven, tôi hút chúng suốt, Được chưa?" - tôi rất
ghét mỗi khi anh ấy tỏ cái thói bề trên ra với tôi, nhất là trước mật
anh Conrad và Jeremiah.Nó khiến tôi có cảm giác anh ấy đang cố tình muốn dìm hàng tôi trước mặt bọn họ .
"Có phải mùi từ trên gác xuống không?" - anh Steven lờ đi không thèm chấp.
"Của mẹ mình đấy" - anh Conrad lại đeo tai nghe lên - "Vì đợt hoá trị"
Jeremiah không hề đoán ra, tôi có thể nhận thấy rõ điều đó. Cậu ấy không nói gì hết, nhưng nét mặt lộ rõ vẻ bối rối và có phần đau đớn. Cậu ấy
cứ đứng đơ một chỗ, đưa tay lên gãi gáy, mắt nhìn xa xăm một cách vô
định. Anh Steven và tôi quay sang nhìn nhau. Thật là ngại, mỗi khi nhắc
tới căn bệnh ung thư của cô Susannah là hai anh em bọn tôi lại hành động như hai kẻ ngoài cuộc.Bọn tôi không biết phải nói gì cho phải nên tốt
nhất là giữ im lặng. Và giả vờ như điều này không hề xảy ra, giống như
cách Jeremiah đang làm.
Mẹ thì không thế. Luôn tỏ ra bình tĩnh trước mọi chuyện. Cô Susannah nói mẹ khiến cô cảm thấy thoải mái, không giống như một người bệnh. Đó là
biệt tài của mẹ, luôn khiến cho người khác cảm thấy thoải mái. An toàn.
Như thể chỉ cần có mẹ ở đó, không chuyện gì xấu có thể xảy ra.
Một lát sau, hai mẹ đi xuống nhà, vừa đi vừa khúc khích cười như hai cô
gái tuổi teen mới lén uống trộm rượu của bố mẹ. Xem ra mẹ cũng tham gia
vào phi vụ hút hít lần này cùmg cô Susannah.
Anh Steven và tôi quay sang nhìn nhau, nhưng lần này là cái nhìn đầy
kinh hãi. Chúng tôi vẫn luôn cho rằng mẹ là người cuối cùng trên Trái
Đất này động tới những thứ như thế.
"Mấy đứa ăn hết bánh Cheetos rồi à?" - mẹ lật đật lục lọi tủ đồ - "Mẹ đói chết mất thôi"
"Vầng" - anh Steven thậm chí còn không buồn nhìn vào mẹ.
"À, còn một túi bánh Fritos. Đanh f ăn tạm vậy" - cô Susannah bước ra
sau ghế tôi đang ngồi, nhẹ nhàng vuốt tóc tôi đầy âu yếm. Về khoản biểu
lộ tình cảm thì cô Susannah hơn đứt mẹ. Co thương xuyên gọi tôi là đứa
con gái bé bỏng mà cô không bao giờ có được. Cô rất thích được chia sẻ
tôi với mẹ, và mẹ cũng không có ý kiến gì về điều đó. Tôi cũng vậy.
"Cháu thích cuốn Emma này không?" - cô hỏi. Cô luôn có cái cách thể hiện sự quan tâm khiến cho người khác cảm thấy mình thực sự được trân trọng.
Tôi còn đang chưa kịp mở miệng nói dối về việc mình thích quyển sách này đến thế nào thì đã bị anh Conrad chặn ngay họng, nói rất to: " Cả tiếng rồi có thấy em ấy giở thêm được trang nào đâu." Tai anh ấy vẫn đang đeo headphone.
Tôi quay sang lườm anh một cái, nhưng thực chất trong lòng đang vui như
Tết. Hoá ra anh ấy cũng có để ý. Anh Conrad để ý tới mình. Đành rằng anh ấy để ý tới mọi thứ - từ việc con chó nhà hàng xóm có nhiều vảy nến bên mắt phải hơn mắt trái, cho tới việc anh chàng giao bánh pizza mỗi hôm
đi một chiếc ô tô khác nhau. Do đó, cũng không có gì đáng tự hào khi
được anh Conrad để ý tới. Bởi đó là điều hiển nhiên.
"Càng đọc về sau cháu sẽ càng tháy nó hay" = cô Susannah động viên. Nói
rồi cô đưa tay vén gọn mấy sợi tóc đang bay lơ thơ ra sau tai tôi.
"Thường cháu phải mất một lúc mới thực sự nhập tâm vào nhân vật được" - tôi phân trần. Tôi rất không muốn làm
cô buồn bởi vì cô chính là người giới thiệu cuốn sách này cho tôi.
Đúng lúc đó mẹ quay trở lại vào trong phòng, trên tay là gói kẹo
Twizzlers và một nửa gói bánh Fritos dở. Mẹ tung gói Twizzlers về phía
cô Susannah: "Bắt lấy này!"
Cô Susannah vội chìa tay ra với nhưng gói kẹo đã rơi cái bẹt xuống sàn
nhà trước khi cô kịp bắt lấy. Vừa cúi xuống nhặt cô vừa khúc khích cười: "Ôi mình đúng là già rồi."
"Mẹ, bọn con biết thừa là hai người vừa hút "cỏ" trên lầu" - anh Conrad ngẩng đầu lên nói.
Cô Susannah thảng thốt giơ tay lên ôm lấy miệng, nét mặt lộ rõ vẻ đau đớn.
"Xem ra chúng ta bị lộ rồi, Beck ơi. Các con nghe này, mẹ các con phải
dùng thứ đó để làm mất đi cảm giác buồn nôn trong khi điều trị hoá chất" - mẹ tôi giải thích.
Anh Steven, mắt vẫn không rời khỏi màn hình TV, hỏi với lên: "Thế còn mẹ? mẹ cũng dùng chúng vì mẹ phải điều trị hoá chất chắc?"
Cô Susannah nghe thấy vậy liền bật cười phá lên còn mẹ phi cả cái kẹo
Twizzler vào gáy anh Steven: "Thằng ranh. Mẹ chỉ là muốn thể hiện một
chút ủng hộ về tinh thần đối với người bạn thân nhất của mình th