
Tác giả: Kauhi @ tw.blog
Ngày cập nhật: 23:56 15/12/2015
Lượt xem: 134945
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/945 lượt.
làm cho mình bớt giả dối, như thế mẹ
cô đã đủ an ủi lắm rồi, còn những người kia, chưa mua được ĐT thì đừng
gọi, ko có tiền đi chơi với bạn thì ở nhà, cô ta không phải ấy rút tiền
miễn phí của các ngươi, còn không chịu trả lại đây sao ? :chem:
- Anh làm gì thế, họ là bạn của tôi ( Selina )
- Im ( dữ tợn nạt )
Lần lượt trả lại đồ rồi cút xéo, T.Trư nhét vào tay cô vật vừa đòi lại
- Thì ra ngoài việc dùng tiền để mua những thứ sắm trên người cô, cô còn phải dùng tiền để mua lấy tình bạn, cô có biết rằng cô đã trở thành cái xác để người ta hút tiền, cô không cảm thấy là cô rất tội nghiệp sao ?
- Vậy ư ( cười ngốc nghếch ), có lẽ vậy, ngay từ nhỏ ba tôi đã đưa cho
tôi bất cứ thứ gì tôi cần, mẹ tôi cho tôi những bộ trang sức đắt giá,
quá nhiều tiền, tôi phải làm gì với nó chứ, ba tôi không cho tôi tuỳ
tiện kết bạn, ngày nào cũng chỉ có chú tài xế chở tôi đi và về, mua sắm, phung phí, tất cả, nhưng chỉ có một mình tôi. Mẹ tôi không cho tôi ăn
mặt quá đơn giản, bởi bà là hoa hậu, do đó tôi như con chim bảy màu mà
anh nói, từ đó, bạn bè bắt đầu đố kị và ganh ghét tôi, họ nghĩ tôi là
con người xa hoa và kiêu ngạo, đó là khái niệm duy nhất trong đầu họ.
- Thế thì cô hãy thay đổi mình một chút đi, chẳng lẽ cứ để bản thân như cái máy rút tiền sao ?
- Tôi biết chứ, biết rất rõ là những người bạn xung quanh tôi đều là
những kẻ giả tạo và đang lợi dụng tôi, nhưng tôi chấp nhận bị họ lừa,
đơn giản là tôi muốn và cần cái cảm giác khi có bạn mà bỗng dưng tôi bị
mất quyền có nó một cách vô cớ. Cái cảm giác ấm cúng và không đơn độc
- Vậy có bao giờ cô tự hỏi là nó thật sự rất ấm cúng không, hay là cố nhét mình tự lừa bản thân
- Lừa, anh sai rồi, họ tưởng rằng họ đang chơi tôi sao, họ tưởng rằng họ đã rất thành côngh trong việc lợi dụng một kẻ ngốc nghếch như tôi sao,
nhưng thật ra chính họ mới là người bị lợi dụng, bởi vì mỗi khi như thế, họ lại tỏ ra vui vẻ, quý mến tôi trước mặt, cái bộ mặt giả tạo của họ
thật tức cười làm sao, trông cứ mà tội nghiệp ( giọt nước mắt rơi ra,
lấy tay cố chùi nó đi, một hành động che giấu ngốc nghếch )
- Thật ra tôi...tôi rất...ý tôi là...tức là...tôi thấy rất ngại vì lời nói của tôi hồi sáng
- Anh biết anh sai rồi sao ( **** ) thật quá đáng mà...nhưng không sao
đâu ( giọng nói bỗng nhiên lắng xuống ), có thể tôi qủa thật là con
người vô dụng, ngoài tiền ra, tôi không có thừ gì cả, tôi đã quen dần
với những câu nói đó rồi
- Ko đâu, có tiền cũng giúp được nhiều người mà, thật ra, nếu cô muốn thì tôi cũng có thể làm bạn...
Chưa dứt lời, Selina nhón gót nói nhỏ bên tai anh :
- Giả đấy, sự thật thì đó là câu chuyện do tôi bịa ra, anh đã bị tôi lừa rồi ( Cười hả hê trong khi mắt vẫn còn nước, đón xe đi về )
T.Trư dõi theo, tại sao anh lại không có cảm giác giận, ko tức, ko bực, anh chỉ nhìn theo Selina mà cười thầm :
- Nhưng nước mắt của cô là thật, và những gì cô nói, quan trọng, tôi
cũng biết đó là sự thật, lần này thì cô đã không thành công rồi, vì thật ra, cô đã không lừa được tôi
*************************
Tối đó, Hebe đi mua đồ ở ven biển, bất chợt nghe được đối thoại của hai tên mặt đồ trắng đứng sau lưng cô :
- Lần này sếp đại sẽ tổ chức vụ bắt cốc những đứa con nhà giàu để tống
về một mớ tiền. Nghe nói sẽ là những đứa học sinh trường Đỉnh Phong nhỉ
- KHông phải những đứa mà chỉ cómột thôi, 1 người ngặng kí nhất và dễ
làm việc nhất, chính là con ông chủ tịch tập đoàn giàu có nhất châu Á
ấy, ông già này ỷ y đêm có 2 , 3 vệ sĩ bảo vệ con ổng, để rồi xem
Hebe nhìn qua mới biết họ là hai tên say rượu. Vả lại, họ đang nói tiếng Pháp, mà không may cho họ, Hebe lại là người biết nhiều thứ tiếng, do
đó sự chủ quan của họ đã bị bại lộ cho Hebe
- Bỏ tôi ra, tại sao lại bắt tôi
Tiếng nghe quen quen, Hebe nhìn theo hướng có tiếng nói vừa rồi, là Jay, cô bèn dựng xe qua đó hỏi
- Các anh làm gì bắt giữ anh ta thế
- Anh ta uống hết mười mấy chai rượu Tây của chúng tôi vậy mà giờ bỏ về một mạch, không chịu trả tiền cho chúng tôi
- Được rồi, tôi là bạn của anh ta, để tôi trả
Trả tiền xong, Hebe dìu Jay dậy, lúc đó anh đã đứng không vững, Hebe
đành đưa anh đến ngồi ở bãi cát ven bờ, chờ anh tỉnh rượu. 2 người ngồi
kế nhau, rồi Jay bắt đầu lảm nhảm :
- Cô biết không, cái chết của mẹ tôi thật oan ức...tôi ghét cái tát, xúc phạm !
- ANh đang nói gì thế
- Tôi nhớ như in cái lần đó, khi nhủ, khi say, đánh, dẹp bỏ bà ta...
Nói xong, anh gục bên vai Hebe, cứ thế ngủ thiếp đi. Sóng biển vỗ dồn
dập, gió mát thổi gắt gao, bất chợt một cơn mưa nhỏ nhưng dai dẳng rơi
rãi xuống mặt biển, lạnh không có tiếng người, cơn mưa không đủ lớn để
làm con người tỉnh giấc
- Nói tôi sống nội tâm, thật ra anh cói khác gì tôi chứ ( Hebe nhìn dáng vẻ ngủ của Jay mà nói )
*******************
Rạng sáng 5h, Jay chợt mở mắt, nhìn quanh, Heb