
Tác giả: kakatiti88
Ngày cập nhật: 23:54 15/12/2015
Lượt xem: 1341113
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1113 lượt.
CHOÁNG NHIỀU TẬP
Du Du thất thểu dựa vào gốc cây gần đó khi nó vừa bước xuống xe. Đoạn
đường 2 tiếng đồng hồ đã làm cho nó mệt mỏi, hoa mắt, choáng váng và say xe. Từ vùng quê xa xôi, chuyến xe mang nó đến thành thị, nơi mà không
có đến một người thân, một người bạn, không có một cánh đồng, không có
lấy 1 người …ăn mặc nhà quê như nó.
Bước qua tuổi 16, Du Du trở thành một cô gái…không đẹp, nhưng khuôn mặt Du
Du luôn được mọi người ngắm thật lâu không chán, bởi trong đó có cái gì
đó rất gần gũi, hiền lành, dễ mến. Ánh mắt không to tròn, sắc sảo, nhưng ẩn trong đó luôn là một sức sống mãnh liệt, và luôn tíu tít, kết hợp
cùng với nụ cười xinh như hoa của nó. Làn da rám nắng, mái tóc rễ tre,
vì thường phải phụ bố mẹ làm việc trên đồng, Du Du được mọi người trong
làng yêu mến vì tính tốt bụng và luôn yêu đời của mình. Sinh ra trong
gia đình nông dân, bố mẹ nó thuê một mẩu đất tại quê nhà Đum Cha để
trồng trọt. Trong vùng, mọi người cũng thuê đất của chung một “địa chủ”
để tự do trồng thứ mình muốn, hoặc chăn nuôi, đào ao, miễn sao hằng năm
phải trả tiền thuê. Ông chủ của vùng đất rộng lớn ấy, nghe đâu đang có
kế hoạch xây dựng công ty chi nhánh trên mảnh đất này, thì không may bị
tai nạn qua đời. Dân trong vùng không biết nên vui hay nên buồn cho ông. Vì nếu xây nhà máy, lấy lại mảnh đất, thì nông dân trong vùng không
biết làm gì để sống, nhưng một số người lớp trẻ lại cho rằng: nếu có nhà máy, họ sẽ không phải nối nghề nông nữa, mà trở thành những công nhân
năng động của một thành phố tương lai.
Gia đình Du Du không quan tâm đến chuyện đó lắm, chỉ biết rằng, 2 năm liền
họ đều bị thất mùa.Thiếu tiền thuê đất đã 2 năm, nợ chồng nợ, mà tính
đến đời con của Du Du may ra mới trả nổi, nếu cứ tiếp tục nối nghề trồng trọt này. Người chủ miếng đất coi bộ giàu có, và cũng “lắm” lòng từ bi, đã cho gia đình nó nợ tiền thuê đất đến 2 năm, mà cũng không dồn ép
mấy, vì có lẽ đó cũng chỉ là số nhỏ trong số tiền mà họ thu được. Nhưng
cho nợ mãi cũng không được, vì những người xung quanh sẽ dựa vào đó mà
xin khất tiền thuê, rốt cuộc họ đòi lại mảnh đất. Du Du thấy sự khó khăn của cha mẹ mà đau lòng lắm, nó đến gặp người quản lý của khu đất, và
xin họ cho gia đình thêm một cơ hội, sẽ cố gắng cải tạo giống cây trồng
và để không bị thất mùa nữa, Du Du tình nguyện đến nhà người “địa chủ”
để làm thuê, coi như là thế chấp, sẽ trả nợ dần cho bố mẹ, nếu tiếp tục
năm nay thất mùa, thì Du Du sẽ làm ở đó… suốt đời. Vài ngày sau, Du Du
nhận được tin người quản lý là bà chủ đã đồng ý để nó làm người giúp
việc. Và được biết Du Du chỉ mới 16 tuổi mà đã có ý giúp gia đình, bà
chủ sẽ cho Du Du vừa đi học, vừa làm người phụ việc, tiền công sẽ trừ
dần vào nợ, phần đất tiếp tục cho thuê một năm xem có cơ hội vụ mùa năm
sau không? Niềm vui không tả nổi, Du Du báo tin cho ba mẹ và báo rằng sẽ đến nhà bà chủ vào ngày mai, ba mẹ nó vui mừng, nhưng nụ cười đầy gượng gạo, và cho đến bây giờ Du Du mới biết, bà chủ mẩu đất vùng này không
sống ở đây mà là ở thành thị, thành phố đầy giàu sang Chu Rung…CHOÁNG
TẬP 1!
Du Du xách chiếc balo đựng vài bộ quần áo, và một số vật dụng cần thiết đi trên vỉa hè để tìm địa chỉ nhà bà chủ, không dám hỏi han nhiều vì sợ
người ta khinh miệt cái giọng nhà quê của nó, với lại mới chỉ 6g30 sáng. Bụng đói meo, trống rỗng, không dám ăn gì nhiều, vì số tiền dằn túi ba
mẹ cho chẳng còn bao nhiêu. Cuối cùng Du Du cũng kiếm ra khu nhà của địa chỉ trên, khu biệt thự Itê.
Choáng ngợp trước những gì trước mặt, khu biệt thự nằm riêng biệt, có một cái
cổng to để vào các khu nhà bên trong, một khu cao cấp, sang trọng đến cả đến nhựa đường vào khu ấy, hai bên là hai hàng cây kiểng vô cùng thoáng mát. Cái miệng nó há hốc trước những căn nhà kín cổng cao tường, muôn
màu muôn vẻ, theo đủ loại kiến trúc, đẹp lộng lẫy kiêu sa, nhiều màu sắc như lâu đài cổ tích, cổ kính như cung điện…Cũng may, mới sáng sớm, chưa có ai ra khỏi nhà, nên chưa ai phát hiện ra một đứa nhà quê như nó lại
“cả gan” lang thang trong khu đại gia này, không khéo có còi báo động
tống nó ngay vào ngục không chừng. Nghĩ đến đó, ngó rảo bước tìm nhanh
ngôi nhà của bà chủ.
Cánh cổng đen kiên cố cao vời vợi, mang biển số mà nó cần tìm: Biệt thự INNO Gia. Cái cổng này cao chắc phải gấp 3 lần Du Du, không cho nó nhìn thấu bất cứ thứ gì bên trong. Có lẽ phải ra xa 9, 10 mét thì may ra mới có
thể nhìn vượt cái cổng cao cao mà thấy được cái chóp của tòa nhà. Nó thò tay định bấm vào cái chuông cửa, nhưng lòng thắt lại…
“Dạ em là người làm mới”, không được, “Dạ em mới từ Đum Cha lên”, không
được,..nó đang cố diễn thử cách giới thiệu, rồi nó chợt nghĩ, có khi
không ai trong nhà này được thông báo là có một người làm mới, rồi có
khi họ không mở cửa gì hết, rồi không được báo là có osin mới, rồi…nhầm
nhà, bởi vì cái tin mà nó đi làm chẳng có gì là to lớn mà bắt mọi người
phải biết, rồi nó phải làm gì nếu họ không cho nó vào, nó không có chỗ
để đi, không có tiền đi xe trở lại