Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nhất Định Tớ Sẽ... Lấy Cậu

Nhất Định Tớ Sẽ... Lấy Cậu

Tác giả: Cry_bobi

Ngày cập nhật: 00:00 16/12/2015

Lượt xem: 134809

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/809 lượt.

nhìn thấy nó. Con nhỏ liếc xéo rồi “hứ’ một tiếng tỏ vẻ khinh
thường rồi ung dung bước vào sân trường trong ánh mắt ngưỡng mộ của đám
học sinh.

...

Khoan...

Khoan đã, người phụ nữ đó....chẳng phải là bà Châu sao ? Bà ta cũng đến
đây sao ? Bà ta còn ko thèm quay đầu nhìn nó. Khinh người đến thế là
cùng.

Còn ...

Người đàn ông đó. ....

Là bố của Uyên. Nhìn ông ta ...có chút gì đó .... mà nó cảm thấy.... ấm áp và thân thuộc..... Ko thể hiểu nổi.

Nhật đâu nhỉ ? Cậu ấy ko đi cùng gia đình sao ?

...

Mẹ ơi...mình vào đi. – Nó quay sang. Mẹ nó....mặt cắt ko còn giọt máu.
Trông như ongười mất hồn. Mẹ ko nói lời nào, chỉ nhìn theo bóng dáng của bố mẹ Uyên. Miệng lẩm bẩm gì đó mà nó ko nghe rõ.

....

Mẹ ngất đi. Đám đông vội xúm lại.

...

Nó hoảng hồn oà khóc.

Nó sợ. Sợ thật sự.

Đám đông ngày một nhiều hơn. Lũ học sinh đó chỉ biết giương mắt lên nhìn mà ko có ý định giúp đỡ.

..

Nó nức nở ngày một to. Quả thật, nó ko biết phải làm thế nào. Chân tay rã rời, nó ko thể làm gì ngoài việc gào khóc.

Mẹ....mẹ ơi...mẹ đừng làm con sợ .....mẹ ......

Gọi cấp cứu ngay. Mọi người tránh ra.

Là giọng con trai.

Huy?

Cứu mẹ....làm ơn..... – Nó khóc nhiều đến nỗi như muốn ngất ra đến nơi.

Người đó vội bế mẹ lên taxi. Nó lồm cồm bò dậy chạy theo. Leo nhanh lên xe, nước mắt vẫn lấm lem trên mặt .

Người đó....



Chương 19



Là Nhật.

Lúc chiếc xe bắt đầu chạy, nó có nghe loáng thoáng thấy ai đó đang gọi
nó. Là Trang chăng? Nhưng mặc kệ tất cả. Mẹ là trên hết.

...

Nó vẫn khóc. Còn Nhật thì ko nói tiếng nào. Chỉ hối bác tài lái xe nhanh hơn nữa. Rồi thi thoảng quay lại băng ghế phía sau coi nó và mẹ như thế nào. Nhật dường như cũng rất lo lắng.

...

Đến cổng bệnh viện , các y bác sĩ đã có mặt ở đó và nhanh chóng chuyển
mẹ nó vào phòng cấp cứu. Nó cùng Nhật đợi ở ngoài cửa phòng . Nó thật sự rất lo cho mẹ. Nước mắt vẫn cứ tuôn ra từng đợt.

Nhật nhẹ nhàng an ủi nó:

Đừng khóc nữa, sẽ ổn thôi.

Hức hức...tớ ...tớ ...rất sợ ...

Mẹ cậu...nhất định ...ko sao mà .

Huhuu....

Chợt, điện thoại nó rung. Có 2 tin mới.

.

[ Có chuyện gì với mày thế? Lúc nãy mày đi đâu mà tao gọi theo ko được'>- Là tin nhắn của Trang.

[ Cậu đang ở đâu vậy Linh, sao cậu vẫn chưa đến? Cuộc thi sắp bắt đầu rồi'>- Huy.

Nó cất điện thoại vào túi. Mặc kệ tất cả, nó sẽ ko tham dự cuộc thi nữa. Mẹ là trên hết. Nó ko quan tâm điều gì khác ngoài mẹ cả .

Cậu đến trường đi. - Nhật nhìn nó.

Ko. Tớ muốn ở đây với mẹ.

Cậu cần tham dự cuộc thi mà. – Nó ngước nhìn Nhật, chẳng nhẽ cậu ấy đã biết vụ cá cược giữa nó và Uyên.

Mẹ mới là vẫn đề cần quan tâm của tớ. – Nó nói...cố ko nhìn vào đôi mắt sáng của Nhật.

Nhưng....thật sự nó ko biết phải làm thế nào. Cuộc thi này, mẹ đã giúp
nó rất nhiều. Mẹ gợi ý bài nhạc cho nó, mẹ chuẩn bị áo váy, giầy rồi còn trang điểm thật xinh cho nó nữa. Mẹ rất vui mà .... Liệu mẹ có buồn khi nó đã ko đến tham dự cuộc thi ko? Chẳng phải tâm huyết của mẹ sẽ bị nó
đổ đi hết sao?

Nước mắt lại chợt oà ra. Nó thương mẹ lắm. Nó ko muốn phụ lòng mẹ chút
nào. Nhưng....mẹ còn đang trong phòng cấp cứu thế kia thì làm sao nó yên tâm mà đi biểu diễn được chứ.

Có tớ ở đây rồi. Cậu đi đi.

Nhưng....

Đừng lo. Cậu ko tin tưởng tớ sao? Mẹ cậu sẽ ko trách cậu đâu. Thật đấy.

...

Ko đi bây giờ, cậu sẽ bị muộn đấy.

Vậy cậu nhớ chăm sóc mẹ tớ nhé. Thi xong tớ sẽ đến đây ngay.

Ừ. Nhất định rồi.

Cám ơn cậu.

Nó nói rồi chạy thật nhanh đi.

Đúng! Nó ko thể để mẹ thất vọng được. Nó phải giành chiến thắng.

...

Nước mắt hoà cùng làn gió đêm.

Lạnh buốt...

...

~*~

Bác ơi, bác lái xe nhanh nữa được ko ạ? – Nó lo lắng. Cuộc thi đã bắt đầu được 30 phút rồi.

Bác lái thế này là nhanh lắm rồi đấy. - Người lái xe bực dọc.

...

Sao Trần Hà Linh vẫn chưa tới vậy anh Tuấn. Em đã đẩy tiết mục của cô ấy xuống gần cuối rồi. Ko kéo thêm được nữa đâu. Các thí sinh khác đang
phàn nàn vì thứ tự lộn xộn đấy. – MC vội nói.

Em đẩy xuống 2 tiết mục nữa đc ko? - Tuấn.

Ko được đâu anh. Nếu lần này gọi mà ko thấy cô ấy đến thì tiết mục sẽ bị huỷ. – Nói rồi, tên MC bỏ đi, chạy nhanh vào cánh gà.

Tuấn sốt ruột nhìn đồng hồ. Đã trễ lắm rồi mà vẫn ko thấy bóng dáng nó
đâu. Gọi điện thoại thì .. “Thuê bao...”. Anh cứ đi qua đi lại đằng sau sân khấu. “Ko biết có chuyện gì nữa” .

...

“Xin mời thí sinh Trần Hà Linh lên sân khấu để bắt đầu phần dự thi của mình” – Tên MC dõng dạc trên Micro.

...

“Tôi xin nhắc lại


Snack's 1967