Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ôsin Nổi Loạn

Ôsin Nổi Loạn

Tác giả: Suly

Ngày cập nhật: 23:53 15/12/2015

Lượt xem: 1341236

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1236 lượt.

làm gì. – Nói rồi cô cười chớp mắt.

Tử Kỳ cười nửa miệng :

- Tưởng tượng đấy à.

- Thế cậu đưa tay ra làm gì. – Kim Anh ngơ ngác hỏi.

- Đưa cái cúc áo đây.

Lúc này Kim Anh mới để ý đến cái cúc áo thứ hai của Tử Kỳ đã bị mình dựt mất khi ngã. Cô xòe lòng bàn tay ra thấy cái cúc vàng nhỏ nhỏ xinh xinh đang nằm trong tay mình.

Xời! Dùng hàng đểu còn dám mở mồm đòi lại. Phải trả giá vì dám làm ngã mình mới được.

Tiện tay Kim Anh vứt luôn ra bãi cỏ gần đó. Đứng dậy đưa tay phúi quần áo rồi cô quay mặt thản nhiên cất bước đi như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Tử Kỳ đứng đơ người rồi chợt nhỏ giọng nói. Tiếng nói nhỏ nhưng làm cho Kim Anh giật thót ;

- Đứng lại.

Kim Anh quay người lại hất mặt, nói :

- Sao định ăn vạ à.

Tử Kỳ nhìn cô từ trên xuống dưới , rồi a hỏi một câu chả ăn nhập :

- Cô khoảng 1m55 thôi nhỉ.

Sốck !!. Kim Anh trợn tròn mắt nói :

- Gì. 1m60 đấy ạ.

Tử Kỳ gãi cằm :

- Hẳn 1m60 cơ à.

- Rồi thì làm sao. Chả liên quan.

Cô phẩy tay định bước đi thì Tử Kỳ gọi dật lại :

- 1m60. Ra bảo.

Anh ngoắc ngoắc tay gọi cô. Kim Anh đứng yên kô nhúc nhích :

- Jề.

- Lại đây.

- Sao.

Thấy Kim Anh nhất quyết kô chịu ra chỗ mình. Tử Kỳ bèn đi ra chỗ cô :

- Giả cái cúc áo đây.

- Ném rồi. Lấy đâu ra giả.

Kim Anh trề môi lẩm bẩm :

- Cái cúc đểu mà có cần phải làm quá lên vậy kô.

Tử Kỳ chợt làm mặt thiểu não, a nói giọng trầm :

- Nhưng tôi kô thể mua lại cái cúc được. Vả lại đứt cúc giữa làm sao mặc được nữa.

Kim Anh nhìn Tử Kỳ từ trên xuống dưới.

“Hóa ra là nhà nghèo không tiền mua cúc nên mới đòi mình. Khổ thân quá. Nhìn kìa nhìn kìa cái mặt baby kute của ảnh bây giờ méo xẹo. Sao hôm nay mình ác thể nhờ. Dám bát nạt cậu ấy”

Kim Anh tỏ vẻ cảm hông vỗ vai Tủ Kỳ :

- Thôi được rồi. Mai chị sẽ đền cưng hẳn bộ mới luôn. Chơi chưa.

Vẫn vẻ mặt ủ rũ Tử Kỳ nói :

- Thật vậy sao.

- Yên tâm, thật 100%.

Tử Kỳ búng tay cái chóc :

- Vậy làm giấy cam kết đi.

“ Mẹ ơi, cố mỗi cái cúc áo cũng phải vậy á.”. “ Nghèo đến nỗi sợ người ra quỵt cả cúc áo, cậu ta đúng là đáng thương quá đi.”

Kim Anh gật đầu :

- Tùy cậu.

Rồi anh hỏi cô :

- Cậu sẽ đền tôi một bộ cúc như vậy chứ.

Nói rồi Tử Kỳ đưa giấy bút ra viết lách cái gì đó rồi đưa Kim Anh kký. Cô mỉm cười tỏ vẻ thân thiện :

- Xong. Mai tôi sẽ đưa cậu bộ cúc mới toanh. Sướng nhé.

Tử Kỳ mỉm cười như kô, a tính toán :Tử Kỳ mỉm cười như kô, a tính toán :

- Vậy à. Mỗi chiếc cúc vàng đấy là 3 triệu 400 việt nam đồng. Mà một bộ là 6 cái cúc. Nhân lên là 20 triệu 400 nghìn việt nam đồng.Mai đưa nhé. Mà tớ nghĩ bạn nên đưa tiền mặt chứ ở đây kô có cho cậu mua đâu. Cảm ơn.

Kim Anh nghe Tử Kỳ nói mà kô hiểu gì mắt cô trố ra, mồm há hốc. Tử Kỳ nhìn cô nhíu mày :

- Thôi ngay cái bộ mắt ngu đần của cô đi.

Kim Anh vẫn chưa hoàn hồn, phải mất gần cả phút cô mới bình tĩnh lại, cô nuốt nước bọt cái “ực” :

- Cậu, cậu vừa bảo cái gì, bộ cúc gì mà 20 triệu 400 nghìn. Thần kinh à.

Tử Kỳ nhún vai :

- Trả vậy thì sao.

Kim Anh bĩu môi :

- Làm bằng vàng chắc.

Tử Kỳ nhoẻn miệng cười :

- Chuẩn.

Kim Anh nghe vậy kô lạnh mà run, cô lập cập, hỏi dồn :

- Thật, thật sao, vàng thật à. Cậu đùa kô vậy.

Tử Kỳ phũ phàng :

- Tất cả là sự thật.

Kim Anh rụng rời tay chân. “ Mẹ ơi cứu con. Một triệu trong người con còn không có lấy đâu ra 20 triệu.”. “ Ơ mà sao mình phải tin cúc đấy bằng vàng nhỉ, nó lừa mình thì sao.”

Kim anh nhìn Tử Kỳ chằm chằm rồi dở dọng :

- Xin lỗi cưng nhé. Chị kô ngu đến nối bị lừa đâu. Biết hàng cưng dùng là thật hay là giả.

Tử Kỳ thản nhiên, giải tỏa thắc mắc của Kim Anh:

- Cả trường này có thể làm chứng.

Kim Anh xì một tiếng rõ dài :

- Bốc phét mà cũng kô biết ngượng mồm. Thôi kô đùa với cưng nữa chị đi đây.

Kim Anh định đánh bài chuồn thì bị Tử Kỳ ngăn lại :

- Đi là đi thế nào.

Anh dơ tờ giấy cam kết của Kim Anh ra trước mặt cô :

- Nếu cậu kô tin cúc áo đồng phục của tôi bằng vàng thì có thể hỏi một trong số tất cả các học sinh ở trường này để kiểm tra cũng được. Tờ giấy này sẽ làm bằng chứng nếu cậu kô đến tôi sẽ gửi cho nhà cậu để nhờ sự trợ giúp của người thân đấy.

Kim Anh toát hết cả mồ hôi thầm kêu lên :” Oh … My … God.”. “ Con có tội gì mà phải vướng vào cục nợ khủng bố này thế hả trời.”. “ Con xin lỗi ba, chưa làm ra tiền đã phải gồng gánh chả nợ cho con rồi hu…hu… ông Phùng ơi. Con xin lỗi.”

Tử Kỳ thấy Kim Anh có vẻ mặt đâu khổ vậy mà vẫn kô tha, a còn sát them muối của Kim Anh :

- Ngày mai tôi đợi cậu ở căng tin nhé. Nhớ man


Duck hunt