
Tiểu Thư Bướng Bỉnh Và Hoàng Tử Cố Chấp
Tác giả: Suzu Fukazime
Ngày cập nhật: 00:01 16/12/2015
Lượt xem: 1341758
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1758 lượt.
last laugh...
Tiếng nhạc chuông yêu thích thường ngày bị tiếng nhạc xập xình lấn át
lúc lọt tai cô lúc ko cùng cường độ rung chuyển của chiếc di động như có một mãnh lực nào đó đấm thẳng vào màng nhĩ, nhất thời lôi cô nàng vẫn
còn ân hận về hành động thiếu suy nghĩ của mình lúc nãy ra khỏi cơn sầu
não dai dẳng. Nhưng trái với suy đoán của cô, người gọi ko phải là mama
đại nhân-kẻ tàn nhẫn cúp mới đứa con gái rượu ko thương tiếc hay người
cha suốt ngày ở lì bên NewYork mà là một dòng số lạ ko hề có tên trong
danh bạ, điều này khiến cô nàng đã bức bội lại còn chán nản hơn, đầu óc
cô lúc này ko cho phép mình tiếp thêm một vị khách ko mời nào nữa nên
dứt ý, cô tắt máy ngay ko thương tiếc, chẳng cần biết chủ nhân của nó là ai.
Đút điện thoại vào túi quần, Tử Di tự thấy việc đứng một chỗ cầu cứu
người khác sẽ chẳng dẫn đến kết quả tốt đẹp nào liền liều mạng thêm một
lần nữa, hòa mình vào dòng người đông nghẹt thở, lần mò tìm kiếm cánh
cửa để thoát ra khỏi nơi này
Vất vả né tránh bên này đụng bên kia một hồi, bỗng dàn nhạc inh tai chói óc cùng những chiếc đèn pha sặc sỡ liên tục nhấp nháy trên sân khấu vụt tắm, thay vào đó là một dòng nhạc nhẹ nhàng du dương và chút ánh sáng
mờ ảo tụ lại một điểm nơi chiếc micro đặt ở trung tâm đang đứng thẳng
người, bên dưới sân khấu, chung quanh cô, biển người reo hò ban nãy cũng thôi hò hét, chỉ để lại giữa ko trung những làn khói trắng nóng ấm. Nếu như cô đoán ko nhầm, đó chính là dấu hiệu cho thấy buổi biểu diễn của
một nhóm nhạc nam hàng đầu nào đó trong giới K-pop sắp sửa bắt đầu, còn
cô là người Việt Nam duy nhất được may mắn chiêm ngưỡng tận mắt, nghe
tận tai buổi biểu diễn này mà ko phải thông qua màn hình thủy tinh dày
cộp của chiếc tivi Sony 32 inch hay đại loại là một phương tiện truyền
thông khác
-Xin lỗi đã làm phiền_Một chàng trai với tông giọng trầm ấm từ cánh gà
tiếng lại gần chiếc micro, gập người 90 độ ko sai một li cúi đầu vẻ kín
cẩn trước ánh nhìn của hàng nghìn con mắt vừa kinh ngạc vừa khó hiểu
đang dõi theo rồi đứng thẳng người dậy, soi mắt một lướt xuống phía
dưới, nói tiếp bằng tiếng Hàn một cách lưu loát khiến Tử Di dù căng tai
hết cỡ để nghe nhưng vẫn chẳng hiểu hắn ta đang nói gì_Chắc các bạn sẽ
thắc mắc tôi là ai, từ đâu đến và thần tượng của các bạn đang ở đâu
nhưng xin hãy gạt bỏ toàn bộ những suy nghĩ ấy. Tôi đến đây ko phải để
phí phạm thời gian quý báu của các bạn mà vì tôi muốn tìm một người, đó
là người quan trọng nhất của đời tôi. Ở nơi các bạn đang đứng, cô ấy
đang lạc lõng
-Chuyện gì thế nhỉ?_Hàng loạt ý kiến tỏ ý ko vừa lòng cùng sự phàn nàn
vang lên "nhộn nhịp" toàn thể đám đông phía dưới, ào lên như một trào
lưu dù có lấy bịt miệng che lại cũng ko thể dập tắt nổi
-Cô ấy bị ung thư giai đoạn cuối, trước khi trở thành một ngôi sao trên
bầu trời kia..._Lặng người nhìn chăm chăm vào bầu trời xám xịt u uất ko
một ngôi sao trên đầu mình, chàng trai làm mắt buồn, tuy ánh sáng ko đủ
để người ta nhìn thấy những giọt nước mắt đang lăn dài trên má anh ta
một cách chân thực nhất nhưng với kĩ thuật hiện đại và chiếc ti vi to
đùng ở phía sau, mọi biểu hiện dù cười dù mếu của anh ta vẫn được đám
đông nhiệt tình theo dõi_...cô ấy rất muốn được nghe những thần tượng mà cô ấy hâm mộ hát, tận mắt thấy họ cười, tận tai nghe giai điệu êm ái
của họ. Chính vì thế, tôi đành bất chấp sự ngăn cản của gia đình cô ấy,
đánh thuốc mê họ rồi đưa cô ấy đến đây để thực hiện tâm nguyện lần
cuối...
Nín thở nghe chàng trai trên sân khấu kể lể, vài người đã thầm rơi lệ,
len lén chùi giọt nước mắt vụng trộm, cơ hồ ko phản đối hay khó chịu như lúc nãy
-Nhưng...tôi là một kẻ hèn và vô dụng..._Vũ ngực thình thịch 2 cái ,
chàng trai tiếp tục trong ánh mắt thương cảm tứ phương_...vì đã lỡ làm
lạc mất cô ấy, trong đám đông các bạn. Tôi đã tìm kiếm rất nhiều lần,
song chẳng thể tìm thấy gương mặt cười hiền , giọng nói thì thầm trong
vắt của cô ấy. Thế nên, xin các bạn, hãy cho tôi một ít thời gian, để có thể tìm ra cô ấy, trước khi mọi chuyện đi quá muộn. Xin hãy giúp đỡ_Cúi đầu thêm lần nữa, chàng trai nọ tỏ ra rất cương quyết, tay quệt lấy
những giọt nước mắt đang lăn dài trên gò má
Thầm thán phục những biểu hiện thay đổi quá nhanh chống của chàng trai
nãy giờ lẩm ba lẩm bẩm cái gì đấy trên sân khấu, Tử Di liếc nhìn đám
người sụt sịt xung quanh, khó hiểu nhưng vẫn làm theo hành động của bọn
họ, theo dõi tiếp mọi hành động của hắn to, coi như đi xem kịch câm cũng được
-Hàn Tử Di!_Cầm chặt micro, ánh mắt đảo chiều tìm kiếm, chàng trai nọ
hét thật to vào mic, chẳng mấy quan tâm đến giọng của mình lọt qua
micro sẽ to đến cỡ nào_Nếu cậu nghe thấy tôi nói thì hãy bước lên sâu
khấu, hiểu ko?
Rành rành một dòng tiếng Việt với âm lượng khủng thản nhiên chui tọt vào màng nhĩ của Tử Di, khiến cô nàng giật nảy mình như trộm ngày bị bắt
quả tang, quay đầu sang bên này, ngoái cổ sang bên kia tìm kiếm kẻ vừa
gọi mình
-Hàn Tử Di! Nếu nghe thì bước lên sân khấu đi!_Nhắc lại bằng tông đậm