
Tác giả: Kẻ mang trái táo màu đỏ
Ngày cập nhật: 23:55 15/12/2015
Lượt xem: 1341121
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1121 lượt.
y xe vậy.
*
Nhóc bật điện trong garage, đèn sáng trưng. Một hàng xe đắt từ hiện đại tới kiểu dáng cổ đều có. Nhóc tiến lại gần chiếc Porsche 911 Turbo màu vàng khá bắt mắt mà mình gửi nhờ mấy hôm trước, chìa khóa còn cắm nguyên trong ổ. Ngay khi nhóc khởi động xe, cửa garage tự động mở lên. Chiếc xe màu vàng phòng ra ngoài đường.
Trong xe vang tiếng nhạc rock khá ồn ào. Nhóc cảm thấy thoải mái, đôi lúc còn lẩm nhẩm theo tiếng nhạc.
Bất giác, nhóc nghĩ tới hắn.
Mỉm cười.
Một lời thề từ rất lâu của một con nhóc chưa hiểu chuyển khi mới chân ướt chân ráo học võ nhưng tới giờ nhóc vẫn sẽ tuân theo.
*
Căn phòng lại tiếp tục chìm vào bầu không khí im lặng.
Có điều, bầu không khí này sắp bị phá vỡ bởi một người mà cả nó và anh đều căm hận tận xương tủy.
*
-Bà chủ, không được đâu. Không ai được lên đó vào lúc này.- Quản gia Lâm nói.
-Tôi có việc cần nói với Kiên thôi.- Rebecca nói.
-Thật sự là không được đâu thưa bà.
-Đây là chuyện cha nó ngờ tôi nói với nó, lẽ nào không được?
-Tôi xin lỗi.
-Hay là có chuyện gì hả?- Bà ta liếc mắt nghi ngờ.- Tôi phải lên đó xem sao?
-Bà chủ…
-Để tôi lên nếu không đừng trách tôi đuổi việc ông!- Bà ta đe dọa.
Quản gia Lâm khựng lại.
-Ai cho bà cái quyền đuổi quản gia của tôi hả?- Giọng anh vang lên lạnh lẽo.
Bà ngước lên nhìn thấy anh đang đứng trên cầu thang, ánh mắt không còn quyền uy như ban nãy mà chỉ còn sự e dè khi thấy đứa con riêng của chồng mình.
-Từ khi nào…con trở nên hư đốn thế vậy Kiên?- bà ta nhướng mày khi thấy mấy cái cúc áo bị cởi bỏ, làm lộ rõ vùng ngực rắn chắc của anh.
-Đó không phải chuyện của bà.- Anh lãnh đạm thờ ơ.
-Kiên!!! Thả tôi ra!- Tiếng nó hét lớn tận trên tầng 4 vang xuống.
-An? Sao nó lại ở đây?- Bà ngạc nhiên.
-Không phải chuyện của bà.- Anh quay lưng đi lên lầu nhưng bà đã vội vàng chạy lên, đẩy anh sang một bên rồi chạy nhanh lên tầng 4.
*
Chúa ơi!
Bà không dám tin vào mắt mình nữa.
Cái gì đã diễn ra trong phòng này vậy chứ?
-Bà làm cái gì ở đây?- Nó trố mắt nhìn bà.
-Sao con lại ở đây? Còn trong bộ dạng đó nữa.
-Không cần bà quan tâm. Nhưng…- Nó nhỏ giọng- làm ơn mở trói giùm tôi.
Bà lúng túng làm theo một cách chậm chạp. Tay bà run rẩy.
Lẽ nào hai đứa nó lại có mối quan hệ như vậy?
Không, không thể được.
Nếu thế làm sao bà đón nó về sống cùng với danh nghĩa con gái đây?
Người chồng hiện nay của bà sẽ nghĩ ra sao về đứa con gái của bà? Liệu ông có nghĩ nó là đứa lăng loài đi dụ dỗ con ông không? Liệu ông có chập nhận sự thật nó là con gái của bà và mu6on1 đưa nó về ở chung không? Ông có đồng ý không?
-Được rồi.- Nó bước xuống giường, dùng tay này xoa xoa vết hằn màu hồng hồng do sợi dây để lại bên tay kia.
-Rốt cuộc…
-Bà làm trò gì vậy hả?- Giọng anh vang lên khiến nó giật mình.
Gương mặt bà càng lúc càng tái dại.
-Còn em, tôi không nghĩ em lại chọn cách nhờ bà ta giúp đỡ đâu.
-Mặc kệ tôi, tôi phải đi về.- Nó bước ngang qua anh.
Bàn tay anh nắm lấy bàn tay nó, cúi đầu xuống, anh thì thào từng chữ vào tai nó:
-Tôi sẽ tìm em.
-Tôi không quan tâm.
-Em vẫn không tháo chiếc khuyên tai chứng tỏ em vẫn nhớ về tôi dù trong mơ hồ.
-Tôi không hiểu anh nói gì cả.- Nó giật tay ra.
-Tôi sẽ chờ em.
Chỉ còn tiếng bước chân nó vang vọng đằng xa.
*
-Ta cần con cho ta một lời giải thích.
-Chẳng có gì để giải thích cả. Mọi chuyện như bà nghĩ đó.
-Nó là con gái ta.- bà nói.
-Thì sao?
-Nó là em con.
-Bà không phải mẹ tôi, cô ấy không phải em tôi, cô ấy là ngu7oi2 con gái của tôi.
-Nhưng đó là sự thật. Con không thể…
-Đừng gọi tôi là con!- Anh trừng mắt.- Còn về chuyện giữa bà và cô ấy à? Đơn giản thôi, bà đừng bao giờ nhận cô ấy là con bà là xong. Vả lại như thế cô ấy sẽ thấy vui hơn đấy.
-Sao lại thế được?
Anh nhìn bà vài giây rồi cúi thấp mình xuống, hai tay đan chặt đặt trên đầu gối:
-Một cuộc trao đổi.
-Hả?
-Bà im lặng và không đả động tới việc An là con gái bà, tôi sẽ không gây khó dễ cho bà, thậm chí nếu muốn, tôi có thể gọi bà là mẹ dù sau khi làm thế tôi sẽ cảm thấy vô cùng ghê tởm.
-Bảo.- Nó đóng cửa lại, gọi tên hắn.
-Em về sớm vậy.
-Có tí chuyện thôi.
-Vậy để anh đi nấu cơm.- Hắn tắt ti vi rồi đi vào bếp.
-Cảm ơn anh, em đi tắm trước vậy.
*
Lau mái tóc ướt sũng nước của mình, nó bước xuống bếp.
-Thơm quá.- Nó hít hà.
-Cảm ơn lời khen.- Hắn nói như thể một đầu bếp được nhận khen khiến nó bật cười.- Ngồi xuống đi.
-