
Tác giả: Kẻ mang trái táo màu đỏ
Ngày cập nhật: 23:55 15/12/2015
Lượt xem: 1341047
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1047 lượt.
hỏi con vài chuyện.
-Chuyện gì?
Mắt bà nheo lại, gương mặt lộ rõ nỗi thống khi đứa con gái ruột nói thế với mình.
-Con…con có muốn ở bên cạnh…Kiên không?
Nó nhăn mặt, tỏ ý không hiểu.
-Ý ta là…con có yêu nó không? Con có muốn bên cạnh nó không?
-Không.- Nó đáp, mặt vẫn lạnh tanh.
-Vậy hãy chấp nhận ta.
-Chấp nhận bà? Tại sao?
-Con biết đấy, Kiên rất háo thắng. Hễ muốn thì dù gì là gì nó sẽ cố mọi cách để giành được. Thứ nó muốn là con…chỉ cần con chấp nhận ta là mẹ con, con và nó sẽ là an hem…nó sẽ không bắt ép con được.
-Trễ rồi.- Nó cười khinh khỉnh.- Tôi là của anh ta cách đây một năm rồi.
-Không sao, ta tin mọi chuyện rồi sẽ ổn.- Dù nói thế nhưng gương mặt đã biến sắc.
Nó nhìn bà, tim có gì đó nhói lên khi biết mình đã làm tổn thương người phụ nữ này. Tình mẫu tử sao? Nó luôn hận bà ta kia mà? Thế mà giờ tình mẫu tử mà mọi người luôn đề cao là thiêng liêng cao cả ấy lại xuất hiện bất chợt trong nó ư? Nên vui hay nên buồn đây?
-Tôi hỏi bà một câu.- Nó nói.- Tại sao bà lại như thế? Lòng tốt của một người mẹ đam tâm vứt bỏ con mình sao?- Nó đã muốn nói nhẹ nhàng nhưng sao giọng nó vẫn cay đắng thế chứ?
-Vì ta tham lam.
-Tham lam?
-Phải. - Hai đôi mắt tím nhìn thẳng vào nhau.- Vì ta tham lam cái cảm giác làm mẹ thật thụ, vì ta để tình yêu ta dành cho con tạo nên lòng tham trong ta.
-Gì chứ?
-Ta khao khát một lần nghe con gọi mẹ trìu mến, một lần ôm con trong tay.
-Đã có một lần.
-Hả?
-Đã có một lần bà ôm tôi nhưng chỉ là cái ôm giá lạnh, ngay sau cái ôm đó, bà đã tát thẳng vào mặt tôi.- Nó buộc tội.
Mặt bà xám ngoét, nỗi đau càng hiện rõ hơn. Phải, đó là lần đầu tiên bà ôm nó và cũng là lần đầu tiên bà đánh nó. Yêu thương đan xen căm hận khi đó đã khiến bà phát điên.
-Có bao giờ…bà yêu thương tôi không?- Nó hỏi.
-Có.- Bà đáp ngay lập tức.Bà khóc lóc.- Ta đã yêu con nhưng ngày đó ta đã hóa rồ vì tên đàn ông ******** đó. Giờ đây, chỉ cần con tha lỗi cho ta, muốn làm gì ta cũng làm. Ta biết ta không có quyền xin con tha thứ nhưng…
Nó ra dấu im lặng, ánh mắt nhìn bà có gì đó thay đổi.
-Tôi cần thời gian.
Mắt bà mở to.
-Tôi cần thời gian để nghĩ về mọi thứ.
*
Con người ai cũng cần thời gian để ngẫm nghĩ về điều gì đó trong đời mình. Cả nó, anh, hắn, nhóc, gã hay cô đều phải vậy. Chỉ biết suy nghĩ, suy nghĩ và suy nghĩ nhưng đôi lúc đã không nhận ra ta khóc vì đã quá muộn màng để biết được điều ta cần biết…
*
Đóng cổng lại một cách lén lút để tránh bị ai phát hiện, nó ngoái lại nhìn bà lần nữa. Vẫy tay tạm biệt, nó vội chạy đi ngay mà không thấy gương mặt bà. Hanh phúc. Xúc động. Sung sướng. tất cả đều không đủ miêu tả cảm giác của bà lúc này. Chỉ một cái vẫy tay nhưng cũng đủ biết nó đã không như trước nữa.
-Bà hay đấy.- Giọng anh nói anh vang lên sau lưng bà.
-Kiên?!
-Bà chống đối tôi sao?- Anh tức giận.- Bà không muốn yên thân à?
-Nó sẽ là em gái con.
-Em gái gì chứ? Cô ấy là người của tôi, mãi mãi là thế!- Anh đẩy bà sang một bên, mở cổng ra.
-Dừng lại đi.- Bà van nài anh.
-Buông ra!- Hất cánh tay đang đặt lên tay mình, anh vội vàng chạy về hướng nó vừa chạy.
Anh không muốn mất nó. Không bao giờ.
*
Ngồi yên vị trong xe gã, nó không nói gì.
-Sao thế? Đối xử thế với người tới giúp đó à?
-Chạy đi.- Nó gắt.
-Tôi nghĩ là không được.
-Này!
-Vì hoàng tử bạch mã của cô kìa.- Gã chỉ tay về phía trước, anh đã đứng đó từ bao giờ, ánh mắt lạnh lùng không cảm xúc, mồ hôi túa ra nhễ nhại vì chạy hết sức.
-An! Xuống xe!- Anh ra lệnh.
-Làm ơn giúp tôi trốn đi.- Nó run bắn lên khi nghe anh nói, một tay kéo nhẹ tay áo gã.
-Cô sẽ làm theo ý tôi chứ? Chuyện tôi nói trong điện thoại đấy?
-Sao cũng được, làm ơn mau đi.
-Ok.- Gã gọi cho ai đó, nói mấy câu nó không nghe rõ rồi mở cửa xe, kéo nó chạy nhanh về phía ngược lại.
*
-Chân tôi đau quá!- Nó nhăn nhó.
-Hay cô muốn Kiên của cô bắt cô lại.- Gã cười dù gương mặt có vẻ mệt mỏi.- Tôi phải xem lại anh ta đấy, chạy nhanh kinh.- Gã chỉ về phía sau.
-Thôi giỡn đi, anh cõng tôi để nhanh hơn hả?
-Cho tôi xin, tôi không thích thú với cái trò cõng trên lưng rồi chạy trốn một cách sến rện như thế.
“Vút”
-Coi chừng.- Nó hét lên khi thấy một thứ gì đó đang nhằm thẳng đầu gã mà bay tơi. Gã trở mình, né kịp. Hòn đá nhỏ nhưng được tác dụng một lực đủ mạnh để dính trúng cũng đủ chết ngất.- Tôi quên nói với anh, khi tức giận, Kiên nhắm rất chuẩn đấy, anh ấy…rất thích…bắn súng mà.
-Hả? Đừng nói tôi sẽ…chết nhá.
Nó nhún vai.
-An! Đừng trốn tôi!- Trong khi hai người nói nhau thì anh đã đuổi kịp, chiếc áo sơ mi thấm đẫm mồ hôi. Bàn tay anh nắm chặt tay