
Bé Lại Anh Nói Nè! Anh Yêu Em!
Tác giả: ZuzuLinh
Ngày cập nhật: 23:57 15/12/2015
Lượt xem: 1342961
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2961 lượt.
Anh đang thực hiện những việc nên làm.
- Em vẫn sống ở đây mà anh ! - Cô gắng mình phát âm to hơn, hai bờ môi nứt nẻ,
mỏi mòn trông đợi.
- Hóa ra lại rất đơn giản, không cần hầu tòa vì chữ Y ! - Anh để mắt nhìn cô,
con cáo này thật dễ dàng bán nước mắt (chữ “cáo” không còn được viết hoa). Anh
sẽ bị đắm đuối nếu tiếp tục giữ nhân ảnh cô ta.
- Anh biết rồi ư ? - Hôm ấy Cao phu nhân đã dặn cô viết như thế, cô đã rất buồn
nhưng không thể trái lời. Ước gì cô có một cái tên khác ?
- ... Anh không cần em nữa...?
- Không ! - Lạc Thiên trải lòng nhanh chóng, trả lời tức khắc, anh thẳng thắn
hoàn toàn nên chẳng cần đắn đo gì - Là giải thoát ! - cho cả tôi, em và đứa trẻ
kia.
- Anh ghét em ? Anh từng nói yêu em mà ? - Cô đưa tay vươn ra, giữ lấy anh
nhưng không được.
- Chẳng có gì để nói... - vài giây sau - trước những kẻ tham lam !
Anh dứt khoát, trở lại với đứa em chung dòng máu. Khuôn mặt tối sầm.
Âm thanh cuối cùng còn đọng lại, là tiếng kéo cổng não nề.
*
Mưa rơi, xối xả, giăng kín, trắng xóa lối đi. Hạt mưa rơi xuống cộp vào đầu,
thể xác, tỉnh mộng.
Trời vẫn nắng gắt.
Cơn mưa bất chợt ngang qua tâm hồn chứ không là thật.
Khả Vy bám chặt đường chỉ chân váy, cô đứng ngoài đợi Triệu Đông Kỳ.
- Anh Kỳ, em bị bỏ rơi !
Trong nhà không có người, Khả Vy đi tiếp. Cô biết về đâu đây. Cô chẳng có người
thân nào cả.
Chương 12.18: Vén bức
màn sự thật
<"Sếp" phải nghiền môn
Xác suất, hic, nhưng các bạn thúc giục thì đành bỏ bê một lát vậy, chap tiếp nè
>
Mưa rơi, xối xả, giăng kín, trắng xóa lối đi. Hạt mưa rơi xuống cộp vào
đầu, thể xác, tỉnh mộng.
Trời vẫn nắng gắt.
Cơn mưa bất chợt ngang qua tâm hồn chứ không là thật.
Khả Vy bám chặt đường chỉ chân váy, cô đứng ngoài đợi Triệu Đông Kỳ.
- Anh Kỳ, em bị bỏ rơi !
Trong nhà không có người, Khả Vy đi tiếp. Cô biết về đâu đây. Cô chẳng có người
thân nào cả.
- Tôi bị
- Không cần nói !
Gia Minh dang tay cho cô điểm tựa. Anh biết cô sẽ quay lại.
- Cô có biết vì sao luật pháp khoan hồng cho những kẻ ra đầu thú không ?
- Điều đó là hiển nhiên.
- Biết là hiển nhiên mà lại không nghe tôi.
- Chuyện đấy tôi không được nói ! Sẽ có một bé con sinh ra, thay thế cho cái
bọc này ! - Khả Vy dựa hẳn vào khuôn ngực Gia Minh, người cô mềm nhũn như không
xương.
- Cứ cho là không được nói, thì cũng làm gì cho hắn hiểu và thông cảm chứ !…
Cũng khó thật ! Mang thai giả rồi lại có một đứa trẻ khác sinh ra ? - Anh sẽ
hiểu nếu như anh là cô.
- Lạc Thiên lạ lắm, anh ấy đuổi tôi đi và nói tôi là kẻ tham lam. Đúng, tôi
tham lam, tôi vì muốn được sống đã thực hiện kế hoạch nhà họ. Tôi dừng lại thì
sống làm sao được, không có trình độ, chí tiến thủ, … không có gì cả, chỉ chờ
ăn sẵn thôi, sống ở cô nhi đến lớn sẽ được Trường Tồn tạo công việc, mọi người
ai cũng thế còn riêng tôi thì không. Vì họ chọn tôi, nếu tôi quay đầu, tôi… về
đâu. Đó là tham lam, là tham lam… anh ấy đem tiền ra để đổi lấy sự tự do. Anh
ấy không muốn ràng buộc với tôi nữa,… Anh ấy thậm chí còn không thèm giải thích
với tôi chuyện đã xảy ra với Dương Mẫn,…
Những tiếng nấc cứ thế kéo theo, bật trào nơi cuống họng, cô như con mèo nhỏ
tìm đến chút bình yên nơi bờ vai anh. Ngày dần tàn và những cánh chim trên bầu
trời bay về tổ.
…
*
Bên ngoài phòng làm việc của trưởng phòng, chi nhánh thuộc Trường Tồn, đám nhân
viên đứng xúm xít, ngó xem chuyện gì, họ bàn tán xôn xao nhưng chẳng ai hay vấn
đề.
- Trần Hùng, cậu phải tin tôi ! Những thứ cậu nhìn thấy là…
- Ảo giác ? Nghệ thuật sắp đặt ? Biến cố không mong muốn ?
Hai người đàn ông, một khuôn mặt tức giận, một khăng khăng cần phải nói là cấp
dưới và cấp trên.
- Đúng vậy ! Không có bất cứ điều gì là thật. Tôi và Dương….
- Giám đốc, trăm nghe không bằng một thấy, và tôi không bị quáng gà ! Phiền
Giám đốc phê chuẩn đơn thôi việc của tôi ! Giờ thì tránh ra cho tôi dọn đồ ! -
Trần Hùng vơ đồ đạc nhét vào thùng catton. Anh tiện tay tóm được là thả chúng
xuống, bỏ ngoài tai lời Lạc Thiên.
- Tình bạn của chúng ta không phải một sớm một chiều, tôi coi cậu như một người
em trai, cớ gì tôi làm trò đó. - Lạc Thiên khẳng khái vò nát phong thư.
- Vậy tại sao anh đóng giả Lạc Trung ? Mà cứ cho anh làm thế có nguyên nhân đi,
vậy ai cũng biết mà lại không hề nói cho tôi, anh coi tôi là bạn ư ? Khi tôi
nói thích Dương Mẫn, anh cười khẩy, có thiện chí giúp đỡ là kiểu đấy ? Đã coi
là bạn mà hẹn tôi tới khách sạn chứng kiến những thứ ghê tởm ! - Trần Hùng vẫn
không rời tay khỏi việc sửa soạn. Anh tức mình vơ hết rồi đổ ụp vào thùng.
- Kế hoạch quá hoàn hảo, tôi là kẻ bị hại cậu biết không ?
Một nhân viên đã vặn chốt cửa để lọt khí, thám thính. Lạc Thiên sẽ nói hết sau
khi đóng rầm cửa, lừ mắt với đám buôn chuyệ