
Mùa Hè Thiên Đường Tập 1: The Summer I Turned Pretty
Tác giả: ZuzuLinh
Ngày cập nhật: 23:57 15/12/2015
Lượt xem: 1342856
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2856 lượt.
gặp người yêu cũ, Lạc Thiên nhanh
chóng ăn nhập.
- Kissing my love! - anh cũng ôm lại cô đằm thắm như một cảnh chia ly hay hội
ngộ vô tình. - You and me finally meet again!
Dù không hiểu anh nói gì nhưng Khả Vy vẫn tiếp tục diễn.
- Được rồi đấy, giờ thì cô bỏ tôi ra! - Lạc Thiên gằn giọng.
- Anh Thiên, anh có tình yêu hồi nào thế? - Trần Hùng lên tiếng phá tan những
ánh nhìn kì dị của mọi người.
- Chúng tôi yêu nhau được năm năm rồi!
- Ba năm trước!
Không đồng thời phát ra cùng lúc, Lạc Thiên dù nói sau nhưng anh đã không nghĩ
cô gái lại trả lời. Còn Khả Vy, cứ theo kịch bản mà đối đáp.
- À, ý của cô ấy muốn nói tới khoảng thời gian chúng tôi yêu nhau thầm lặng! -
Anh chữ cháy, đôi mắt vẫn đau đáu nhìn Nhược Lam, hy vọng cô sẽ đau.
- À, vậy là em vừa nhầm anh với Lạc Thiên? - Lạc Trung tiến tới, cũng khá vô lí
khi yêu nhau từng ấy năm trời mà không nhận ra.
- Cô ấy bị cận!
- Em muốn nghẹo anh Lạc Thiên ấy mà!
Thêm một câu bộc phát của hai diễn viên không chuyên, họ không hề ý thức rằng
người kia sẽ trả lời.
- Em mới mổ mắt rồi à??? Vui quá!!! - Lạc Thiên làm bộ ngắm nghía khuôn mặt cô
gái mới gặp nhau lần đầu này.
- Dạ!
Hai người đứng cười với nhau cho tới chán thì mới nhớ ra việc phải làm.
- Mọi người ở lại, tôi dẫn cô ấy đi đằng này chút nhé!!!
- Hai người định cặp kè ngay đấy à!!! Ha ha!
Ngoái lại Nhược Lam, cô có chút phiền lòng vì hành động trẻ con vừa rồi của
anh. - “ Đâu nhất thiết phải tự làm khổ mình như thế, anh Thiên!”.
Lạc Thiên buông tay khỏi Khả Vy ngay khi bước ra hành lang.
- Sao mà anh đi nhanh thế! Khổ thân cái chân tôi! Này, anh lại định đi đâu nữa,
đứng chờ tôi thay đồ đã!
Khả Vy chưa kịp nói hết câu Lạc Thiên đã bỏ ngoài tai.
- Cậu chủ! Chúng tôi phải giữ cậu lại để tiếp tục bữa tiệc.
Hai tên mặc áo bảo vệ khách sạn chặn ngang đường đi.
- Xong rồi còn gì, ta đã hoàn thành vở hài kịch của mấy người còn ở lại làm gì
nữa!
- Theo chỉ đạo thì anh sẽ nhảy cùng tôi!
- Khỏi, tuần tới làm đám cưới luôn, sao phải diễn kịch gì nữa thế? - Lạc Thiên
bực dọc.
Dù sao cũng nên tôn trọng người dàn xếp vụ việc này, anh chấp nhận ở lại với
mục đích trêu ngươi người con gái chiếm giữ trái tim mình. Đợi Khả Vy một lúc,
cả hai lại bước ra.
- Anh nhớ phải khen tôi đẹp và trao sợi dây chuyền này cho tôi đấy, nhớ là nó
đánh dấu ngày chúng ta chia tay, tôi đã đưa anh giữ, giờ gặp lại rồi thì trả
cho chủ nhân! Hiểu chưa?
Không nhận lại bất kì thái độ gì của Lạc Thiên, Khả Vy đành độc thoại.
- They comeback! - Tuấn Kiệt reo hò khi nhìn thấy cặp đôi một lần nữa xuất
hiện.
Khả Vy muốn kéo Lạc Thiên tới chỗ người lớn tuổi.
- Cô định đi đâu thì cứ đi, không phải rủ rê tôi đâu!
- Là Khả Vy phải không con? - Vị phu nhân dừng việc nói chuyện với gia đình
Nhược Lam và một vài người có chức vị khác.
- Dạ, con chào bác! Lâu lắm con không được làm các món ăn truyền thống với bác
rồi! Nhớ quá!
Khả Vy cúi chào từng người một.
- Bác cũng mong con lắm đấy! - Chủ tịch tập đoàn Trường Tồn bước đến và ôm lấy
cô.
- “Bố già mà cũng vào hùa vụ kết hôn này là sao?” - Lạc Thiên lại có thêm một
dấu hỏi lớn. Nhìn ba người họ tay bắt mặt mừng y như thật.
- Đi xa con nhớ hai người lắm! Con có mua nhiều thứ làm quà cho hai bác!
- Vậy lần này con có về hẳn nước không?
- Dạ có! - Nhìn đá sang Lạc Thiên bằng ánh mắt tràn đầy tình thương, Khả Vy
khiến những người xung quanh tin rằng câu chuyện là sự thật.
- Thế thì chuyện hai đứa cũng phải tính đi thôi!
Nghe xong câu này mà Lạc Thiên cười thầm, rõ là họ sắp sẵn từ lâu rồi mà
còn....
- Giới thiệu với các vị, đây là Triệu Khả Vy, con gái chủ tịch Triệu Tấn, bạn
làm ăn lâu năm của Trường Tồn chúng tôi. Con bé và Lạc Thiên là thanh mai trúc
mã mà hai gia đình đã vun vén từ lâu.
- Thế à, chào cháu! - họ chỉ a dua niềm nở, trước nay chưa từng nghe tên Triệu
Tấn trên thương trường.
- À, chắc các vị không biết, thời niên thiếu tôi có người bạn thân là Triệu
Tấn, anh ấy và tôi đã từng vào sinh ra tử, thân nhau như tay với chân. Anh ấy
lập nghiệp ở trong Nam, cùng góp vốn với tôi. Tiếc là một tai nạn đã lấy đi gia
đình của Vy Vy, thương cháu chúng tôi đã tạo điều kiện và chăm sóc từ nhỏ.
- Vậy à! Con bé xinh lắm! Hai đứa thật hợp đôi!
Thì ra vị chủ tịch muốn kiếm người cô thế là vậy, Khả Vy cũng đoán ra ý đồ tại
sao họ lại nhượng cho mình nhiều tài sản đến thế, thì ra để đến với cậu ấm này,
cũng phải có chút ít danh tiếng.
Lạc Thiên chỉ im lặng quan sát, chẳng có gì thú vị khi nói chuyện phiếm mông
lung thế này cả.
Giai điệu du dương nằm trong bản giao hưởng số 40 của nhà soạn nhạc Mozart cất
lên, đèn dìu dịu hẳn rồi đi vào bóng tối.
- Thưa quý ông quý bà, đây là