
Tác giả: nakawillki_ss
Ngày cập nhật: 23:55 15/12/2015
Lượt xem: 1341010
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1010 lượt.
nh thế này?
-Chắc đâu đó bên trong. Mà sao lại hỏi tôi? Tôi có phải bảo mẫu của anh ta đâu
Chi thản nhiên xưng tôi dù nhận ra rằng Dương đã gọi mình bằng “em”
-Anh nghĩ em là cô gái của Kiệt đêm nay
-Tôi đâu phải món đồ mà nói của ai
Dương phì cười. Cô nhóc này miệng lưỡi đúng là ghê gớm thật
-Uh nhỉ. Vậy em là bạn gái Kiệt đúng chứ?
-Không lẽ tôi là bạn trai anh ta hay sao?
Giọng Chi chợt trở nên cáu kỉnh. Cô nhớ lại lời Kiệt thì thầm vào tai cô lúc nãy
-Tối nay cô xuất hiện ở đây với tư cách bạn gái tôi. Nhớ lấy
-Còn khuya
-Nên nhớ là cô nợ tôi. Nếu không thích cô có thể về liền. Nhưng nếu ở lại, thì cô là bạn gái tôi đêm nay
-Nhưng…tại sao?
-Đơn giản vì đêm nay tôi cần một cô bạn gái đi cùng chứ không phải một người hầu. Nếu cô làm không được thì..
-Biết anh giỏi lắm rồi, khỏi cần hăm dọa
-Tôi giỏi vừa vừa thôi chứ không giỏi lắm nhưng dù sao cũng cám ơn vì đã khen
Đúng là đồ thừa nước đục thả câu. Vái trời cho anh ăn bị mắc nghẹn, uống thì bị sặc, đi bị vấp dây giày té chết
-Mà có lẽ Chi nhỏ hơn anh phải không?
-Sao anh nghĩ vậy?
-Vì nhìn em rất trẻ
-Lỡ đâu tôi trẻ hơn tuổi thì sao?
-Hm
Lần đầu tiên có một cô gái không có vẻ gì thích thú khi nhận được lời
khen của anh. Điều này khiến Dương cảm thấy cô gái này thú vị thật
Nghiêng đầu nhìn vẻ mặt anh, Chi đột nhiên phì cười
-Đùa anh thế thôi. Tôi bằng tuổi Kiệt nhưng vì đi học sớm 1 năm nên nhỏ hơn anh 1 tuổi
-Mà này, chúng ta quay lại chủ đề tối hôm qua nha. Em bảo là gặp lại sẽ nói cho anh biết chuyện mà
-À... Cái này..... - Chi ậm ừ nói
-Em định nuốt lời ư?
-Em có định nói mà nhưng chuyện này khó nói lắm
-Chúng ta lên sân thượng nói chuyện nha
-Ok. Em rất thích lên sân thượng hóng mát
Tại sân thượng của khách sạn DaiWoo
Khỏang sân lồng lộng gió
Cô gái đứng trên thành ban công, hai tay giang ra giữ thăng bằng
Tà áo trắng bay phấp phới
Từng cơn gió thổi qua như muốn hất cô ngã nhào xuống dưới
Từ nơi này nhìn xuống, thành phố Hà Nội giống như một dòng sông ánh sáng
Quay sang nhìn người đứng cạnh mình, cô gái mỉm cười. Nụ cười nhợt nhạt như bị gió cuốn trôi
Cơn gió mạnh thổi qua, thân hình mảnh khảnh của cô gái chao đảo như muốn ngã
Nhưng cô vẫn đứng yên, nở nụ cười vô nghĩa
-Cẩn thận
-Nếu ngã từ đây xuống thì có chết không nhỉ?
Câu hỏi của cô tan lõang vào trong gió. Dường như cô hỏi chỉ để mà hỏi chứ không chờ đợi một câu trả lời
-Có thể chết mà cũng có thể không
Vẻ sửng sốt đã tan biến, chàng trai trả lời đơn giản
-Chết mà dễ dàng như thế, thì còn gì là đau khổ nữa đúng không?
Vẫn là nụ cười nhạt thếch, cô gái nói bằng giọng đều đều vô cảm
-Chết dễ lắm. Sống mới là khó
Đôi mắt đen láy khẽ chớp, rồi quay qua nhìn chàng trai. Trong một thóang, anh thấy sự xao động nhẹ nhàng trong đôi mắt đó
Lại mỉm cười, cô nhảy xuống khỏi ban công
Chàng trai đỡ lấy cô đang lọang chọang vì gió lớn
Trong chốc lát, cô để chàng trai giữ chặt lấy mình
Ấm thật
-Cám ơn
-Không cần cảm ơn. Em cứ sống theo khuôn mặt thật là được không cần giả tạo thì sẽ không đau khổ đâu
Nắm lấy bàn tay run rẩy của cô gái, anh kéo cô về phía cửa
Khi đã vào đến bên trong, cô nhẹ nhàng rút tay mình lại
-Em phải đi rồi
Và thật nhanh, cô lách vào cánh cửa thang máy đang mở sẵn
Cánh cửa khép lại
Nụ cười cô gái như vẫn còn lảng vảng đâu đây
Tiếng nhạc chuông vang lên réo rắt
-Ya mày biến đâu vậy hả Dương? Đến phần trình diễn của mày rồi
Giọng Kiệt bực dọc vang lên
-Tao xuống ngay đây
Chàng trai quay lưng bước đi
Cái nhíu mày thóang qua trên gương mặt
Em là ai, cô gái kỳ lạ?
Cùng lúc đó trong thang máy Chi suy nghỉ “Anh ấy nói như vậy là ý gì?
Chẳng lẽ anh ý đã phát hiện ra rồi sao? Nhưng mà anh ấy là con trai,
nhìn xa thì làm sao nhận ra được lớp trang điểm nhỉ? Haizzzzzzzzz đau
đầu quá. Không nghĩ nữa vậy, chuyện nó ra sao thì nó sẽ ra”
--------------Tiệc tàn----------------
Dòng người lũ lượt kéo nhau ra về
Như thường lệ, nhóm Kiệt luôn là những người ở lại sau cùng
Sau khi chia tay với ba thằng bạn, Kiệt quay sang Chi đang đứng một góc, cố gồng mình chịu lạnh
-Tôi đưa cô về? - Kiệt hỏi lấp lửng
Chứ chẳng lẽ tôi độn thổ về nhà?
Sao anh tòan hỏi những câu ngu ngốc như vậy nhỉ?
Nghĩ trong đầu là vậy nhưng nhìn nụ cười xảo trá của Kiệt, cơn tức trong lòng Chi trào lên ngay lập tức. Cô hất mặt
-Khỏi
-Vậy thì thôi. Tôi về trước
Nói rồi, Kiệt bỏ đi một nước, không quên vẫy vẫy tay chọc tức
Chi tức đế