
Tôi Đã Nói Rồi, Tôi Là Con Gái!
Tác giả: nakawillki_ss
Ngày cập nhật: 23:55 15/12/2015
Lượt xem: 1341006
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1006 lượt.
t
Bức ảnh chụp một cậu nhóc và cô bé gái khỏang mười mấy tuổi đang nắm tay nhau trên cánh đồng đầy hoa bồ công anh
Cậu bé ôm lấy người phụ nữ có đôi mắt u buồn
Chi nhanh chóng nhận ra đây là một quyển nhật ký. Của Hoàng Gia Kiệt.
Lạy Chúa, cô không cách nào tin được là người như anh ta mà lại đi viết
nhật ký. Trời ạh. Đêm nay cô đã phát hiện ra quá nhiều điều trái khóay
Thóang lưỡng lự, cuối cùng Chi quyết định đóng quyển sổ lại. Đọc nhật ký của người khác là một chuyện cực kỳ bất lịch sự dù rằng việc cô vô đây
mà chưa được phép thì cũng chẳng lấy gì làm đúng đắn
Cơn tò mò khiến Chi thấy cồn cào. Nhưng cô vẫn đứng lên đặt quyển sổ vào chỗ cũ
Vô tình, mắt cô chạm phải khung ảnh đặt gần đó
Kiệt khóac vai một cô gái. Và họ đang cười. Nụ cười rất lạ. Một nụ cười mà cô chưa bao giờ thấy ở anh. Ấm ấp và chân thực
Bàn tay Chi đặt lên khung ảnh, đúng lúc cánh cửa sau lưng bật mở
-Cô làm cái quái gì ở đây?
Giật mình, Chi quay lại
Khung ảnh trên tay rơi xuống đất
Vỡ tan…….
Kiệt đứng lặng nhìn những mảnh vỡ văng tung tóe trên sàn
Rồi anh ngước lên nhìn Chi. Đôi mắt đỏ ngầu long lên đáng sợ
-Biến đi
-Tôi xin lỗi
Giọng Chi nhẹ hẫng
Lần đầu tiên từ khi quen biết đến giờ, cô nói chuyện với anh nhẹ nhàng như vậy
Nhưng Kiệt không hề để ý. Anh lại hét lên bằng giọng run rẩy và nghèn nghẹn
-Tôi nói cút ra khỏi đây
Chi mở to mắt nhìn Kiệt
Kì lạ thay, đôi mắt cô không hề tức giận
Mà là……..bối rối
-Tôi không cố ý. Xin lỗi
-Cút đi
Nói rồi, Kiệt lao đến nắm lấy tay Chi lôi cô ra ngòai
Đẩy cô ra, anh đóng sập cánh cửa
Chi đứng yên một lúc lâu, rồi cô thở dài, quay đi
Đêm nay….đã xảy ra quá nhiều chuyện
Bước ra ngòai, Chi trèo lên chiếc xe đạp thân yêu của mình và định đi nhưng
Thủng lốp
Đừng đùa vậy chứ. Không phải lúc này chứ
-Chết tiệt
Chi giơ chân đá mạnh vào chiếc xe rồi gãi đầu chán nản
Mưa vẫn đang rơi
Đưa mắt nhìn về phía căn phòng sáng đèn, Chi thở hắt ra
-Thì phải vậy thôi chứ biết sao
Chi đẩy nhẹ cánh cửa
Bước vào nhà một cách nhẹ nhàng nhất có thể, Chi rón rén đi vào phòng khách
Tối om
Nghĩa là anh ta vẫn còn ở trên kia
-May thật
Chi thì thầm, không kiềm được tiếng thở phào
Nhưng cô chưa kịp mừng cho trọn thì…..
Ánh đèn sáng rực bao phủ khắp nơi
Giật mình, Chi ngước lên nhìn
Chi đang chậm rãi bước từ trên cầu thang xuống. Anh nhìn cô, rồi hỏi bằng giọng lạnh ngắt
-Sao cô còn ở đây?
-Xe tôi hư
Chi ấp úng trả lời
Tự nhiên cô thấy sợ sợ mà không rõ nguyên do. Chỉ là….đôi mắt đỏ ngầu của Kiệt cứ lởn vởn hòai trước mắt
-Đó là chuyện của cô sao lại vào nhà tôi
-Anh….Nhưng tôi cũng ở đây mà
-Sau vụ đó mà cô nghĩ cô còn ở đây sao?
Cơn tức trào lên đến cổ Chi
Cuối cùng thì anh vẫn là Hoàng Gia Kiệt. Và là kẻ thù không đội trời chung của cô
-Vậy tôi đi
Nói rồi, Chi quay ngoắt về phía cửa dù thực lòng chưa biết sẽ đi đâu
-Này
Giọng Kiệt vang lên sau lưng khiến cô quay lại
-Gì nữa?
-Cô định đi đâu?
Tên này chọc ngóay đúng vấn đề đây
Chi cay cú nghĩ thầm. Nhưng….cô đâu có dễ dàng chịu thua vậy được
-Đó là việc của tôi
-Nếu cô muốn dầm mưa đến chết thì tôi không cản nhưng nhớ đi xa một chút không cảnh sát lại nghi tôi giết cô
-Anh yên tâm nếu tôi có chết cũng sẽ viết thư nói rằng tôi chết vì lạnh chứ không phải bị anh giết
-Vậy thì tốt
Kiệt thản nhiên gật đầu, kèm theo cái nhếch môi quen thuộc
Dường như người con trai với đôi mắt đỏ ngầu và giọng nói run rẩy trong căn phòng bí mật là ai đó hòan tòan khác
-Tôi đi được chưa?
-Chưa
-Còn chuyện gì nữa?
-Cô băng bó cái kiểu quái gì mà vết thương của tôi vẫn còn chảy máu. Lỡ đêm nay tôi bị gì thì sao?
-Đó là việc của anh sao lại hỏi tôi?
-Vậy nên cô có nhiệm vụ ở lại chăm sóc cho tôi
-Xin lỗi tôi không làm
-Nên nhớ cô là….
-Bài này cũ xì rồi mà anh cứ ca hòai vậy?
-Tôi chỉ nhắc cho cô nhớ thôi
-Làm sao mà tôi quên được rằng tôi rất rất hân hạnh được làm người hầu của anh
-Cô nhớ thì được rồi. Mà đừng có đứng đó nữa. Cô làm ướt hết sàn nhà của tôi rồi
Anh nói và quay lưng bỏ đi. Chi dù tức cành hông nhưng vẫn phải theo sau
Vào phòng, anh mở tủ lấy một chiếc sơmi ném về phía Chi
-Thay ra đi không cô lại làm ướt hết đồ đạc của tôi
-Nhưng tôi về phòng tôi lấy quần áo thay cũng được mà
Liếc Chi một cái muốn xẹt lửa, cô cầm cái áo dấm dẳng bước vào trong
Nhìn theo cho đế