XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

39 Manh Mối - P1 Mê cung xương - Full

39 Manh Mối - P1 Mê cung xương - Full

Tác giả: Rick Riordan

Ngày cập nhật: 22:47 17/12/2015

Lượt xem: 1341146

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1146 lượt.

hồmặt trời lúc nào cũng đổ bong lên một bên khuôn mặt. Ông vẫn luôn là người cốvấn cho bà Grace, là người than tín nhất cũng dễ tời hơn nửa cuôc đời bà rồi.Trong nhiều năm cả hai sẻ chia với nhau nhiều bí mật, nhưng không bí mật nàolại hung hiểm như bí mật này.

Ông cầm tờ giấy trao cho bà xem lại. Một cơn ho làmcho cả người bà sụm xuống. Saladin kêu “meo” vẻ lo lắng. Khi dứt cơn ho,William giúp bà cầm bút. Bà nguệch chữ ký yếu ớt của mình lên trang giấy.

“Hai đứa còn nhỏ quá” William than thở “giá như cha mẹchúng…”

“Nhưng cha mẹ chúng không còn nữa,” Grace cay đắng.“Và giờ bọn trẻ buộc phải trưởng thành hơn. Chúng là cơ hội duy nhất của chúngta”

‘Nếu chúng không thành công…”

“Thì năm trăm năm công sức coi như thành công cốc”Grace nói “Mọi thứ sụp đổ. Gia đình, thế giới này – tất cả mọi thứ”

William gật đầu buồn bã. Ông đón lấy tệp tài liệu từtay bà.

Grace ngồi dựa vào giường, luồn tay vào đám lông màubạc của con Saladin. Cảnh tượng bên ngoài cửa sổ khiến bà buồn rười rượi. Chếttrong một ngày đẹp đẽ như hôm nay thật không hay ho chút nào. Bà muốn đi picniclần cuối cùng với bọn trẻ. Bà muốn trẻ trung, đủ khỏe mạnh để chu du khắp thếgian một lần nữa.

Nhưng ánh mắt của bà đang dần trĩu xuống. Phổi bà cậtlực làm việc. tay bà nắm lấy chuỗi dây chuyền bằng ngọc bích, chiếc bùa may mắnmà bà tìm thấy ở Trung Quốc nhiều năm trước. Nó đã từng chứng kiến bà trải quanhiều cuộc chạm trán với tử thần, bao lần thoát chết trong đường tơ kẽ tóc.Nhưng nó không còn giúp bà thêm lần nào nữa.

Bà đã phải làm rất nhiều để chuẩn bị cho cái ngày này.Thế nhưng vẫn còn quá nhiều chuyện dang dở… quá nhiều điều bà vẫn chưa kể cùngbọn trẻ.

“Chuyện rồi sẽ đâuvào đấy thôi” bà thì thầm.

Và với câu nói đó, Grace Cahill khép lại cặp mắt củamình lần cuối.

**********

Khi chắc chắn rằng Grace đã ra đi, William McIntyređến bên cửa sổ và kéo tấm rèm xuống. William ưa bóng tối. Dường như nó hợp hơnvới công việc ngay lúc này.

Cánh cửa đằng sau ông mở ra. Con mèo của Grace rít lênmột tiếng rồi lủi mất xuống gầm giường.

William không ngoảnh đầu lại. Ông nhìn chữ ký củaGrace Cahill trên tờ di chúc, chính là tài liệu quan trọng nhất trong toàn bộlịch sử hiện diện của dòng họ Cahill.

“Giờ sao đây?” Một giọng nói cộc cằn cất lên.

William quay lưng lại. Người đàn ông đứng ngay ngưỡngcửa, khuôn mặt bị bóng tối che khuất, bộ quần áo đang mặc đen óng như dầu.

“Đã đến lúc rồi” Wiliam đáp “hãy làm sao cho bọn họkhông nghi ngờ điều gì cả”

William không thể chắc chắn, nhưng ông nghĩ người mặcđồ đen vừa mỉm cười.

“Đừng lo” người kia hứa “ họ sẽ chẳng có tí manh mốinào đâu”




CHƯƠNG 2

DAN CAHILLnghĩ nó có người chị lớn khó ưa nhất trên trái đất này. Suy nghĩ đó có trước cảkhi chị nó châm lửa đốt bén đi hai triệu đô la.

Mọi sự bắt đầu khi cả hai đến dự đám tang bà củachúng. Một cách bí mật, Dan thấy hứng thú lắm, vì nó hy vọng sẽ lấy được dấucác họa tiết trên ngôi mộ khi mọi người đã về hết. Nó nghĩ Grace cũng chả quantâm. Bà lúc nào cũng là một người bà tử tế đó thôi.

Dan thích sưu tập mọi thứ. Nó sưu tập thẻ bóng chày,chữ viết tay của những tên tội phạm lừng danh, vũ khí từ thời nội chiến NamBắc*, những đồng xu hiếm và bất kỳ khuôn đúc nào rơi vào tay kể từhồi nó còn học mẫu giáo(tất cả 12 tấm).

* Nội chiến NamBắc nước Mỹ (1861-1865) về giải phóng nô lệ. Chiến thắng thuộc về quân liênbang, chấm dứt hoàn toàn chế độ nô lệ tại Mỹ.

Lúc này, thứ nó muốn sưu tầm nhất là những bản khắcthan chì ghi lại các đường nét trên bia mộ. Ở nhà, nó đã có vài bản thật tuyệtvời. Cái nó thích nhất có ghi như sau:

PRUELLA GOODE

1891-1929

TA ĐÃ CHẾT RỒI. HÃY MỞ TIỆC THÔI

Cu cậu hình dung rằng nếu có bản họa tiết bia mộ củabà Grace trong bộ sưu tập, có lẽ nó sẽ không hoàn toàn cảm thấy bà đã ra đi mãimãi.

Dù gì thì, cả đoạn đường đi từ bostonđến dám tang tại hạt Bristol,bà dì quý hóa Beatrice của nó điều khiển chiếc xe chậm chạp khôn tả lại còn nhưmột kẻ tâm thần. Bà cứ chạy ở vận tốc hai mươi lăm dặm một giờ trên đường caotốc, lấn hết từ làn này sang làn khác khiến những chiếc xe chạy sau bóp còi inhỏi, quẹo tay lái hay húc thẳng vào vành đai bảo vệ. Bà Beatrice ghì chặt taylái bằng những ngón tay đầy trang sức óng ánh. Khuôn mặt nhăn nhúm được điểm tôbằng son môi đỏ Day – Glo và phấn hồng thật dày, làm cho mái tóc xanh của bàcàng xanh tợn. Dan tự hỏi không biết bà có khiến những lái xe khác trên đườngphát khiếp khi liên tưởng đến những lão hề già khụ hay không.

“Amy à!” Beatrice gắt, khi một chiếc SUV phải ngoặtgấp sang đường thoát hiểm bởi bà dì vừa thắng lại ngay trước mũi nó. “Khôngđược đọc sách trên xe!Không an toàn đâu”

“Nhưng mà, bà Beatrice …”

“Tiểu thư, đóng quyển sách lại mau!”

Tất nhiên Amy làm theo. Nó không bao giờ chống lệnhngười lớn. Amy có mái tóc dài nâu đỏ, khác với mái tóc màu vàng sẫm của Dan.Điều đó khiến Dan có thể hình