
Resident Evil ( Tập 1 - Âm mưu của tập đoàn Umbrella ) - Full
Tác giả: Thùy Hương
Ngày cập nhật: 22:52 17/12/2015
Lượt xem: 1341213
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1213 lượt.
ủ đêm nay. Nó định thức để ngắm ánh trăng trên mặt hồ, một cảnh trí huyền ảo chưa từng thấy. Nhưng rồi mắt nó cũng nhắm lại lúc nào không biết. Đến lượt hai người lớn cũng ngủ nốt .Nhiều giờ trôi qua bỗng Hằng sực tỉnh dậy; mở mắt ra, nó thấy ông Ê Ban đã đứng lên, tay cầm súng lăm lăm đang chực nổ cò .Nó lẩm bẩm:- Có chuyện chi vậy?Nó lo sợ bọn cướp sắp hiện ra; nó không ngờ cái ngưòi mà cảnh sát đang lùng bắt lại là người đang trông nom chúng nó! Nhưng một lát sau, nó nghe thấy trong bụi rậm một tiếng nói quen thuộc, họng súng hạ xuống và nó thấy Y Môh hiện ra .Thằng này trông như một kẻ mất hồn: run rẩy, nó thở hồng hộc như mới chạy từ xa tới .- Cảnh sát, cảnh sát! Nó kêu nho nhỏ. Phải đi mau, họ sắp tới đây bây giờ .- Cảnh sát? Y Blơm ngạc nhiên hỏi. Nhưng tại sao vậy?- Họ khởi hành từ quận lỵ từ tối qua, Y Môh đáp. Họ đặt nhiều toán dọc bờ hồ .- Vậy thì nguy rồi, Y Blơm chau mày đáp .Hằng đã lại gần và nghe rõ cuộc đối thoại .- Nhưng sao ông lại không muốn gặp cảnh sát? Nó ngạc nhiên hỏi .Y Blơm nhún vai đáp:- Bây giờ không phải là lúc giải thích. Nhưng Y Môh! Em đã nói là họ tiến lên phía Bắc kia mà?Y Môh chắp hai tay năn nỉ:- Em xin lỗi anh .Y Blơm đi thẳng tới nắm lấy vai nó:- Vậy là mày đã phản tao? Hắn hỏi với giọng làm Hằng phải rợn người. Mày phải nói thật, mau, không thì tao đập chết tức thì .- Anh có thể giết em, em rất đáng tội!Bữa qua em đã nói dối anh; em biết là cảnh sát hành quân phía bờ hồ … em chủ tâm không nói cho anh hay .- Mày muốn cho tao bị bắt?Y Môh im lặng không đáp .- Anh ấy ghen tức, Hằng nói xen vào. Cháu đã thấy anh ấy ghen tức vì ông cho anh Việt đi theo mà anh ấy phải ở nhà .- Có đúng vậy không, Y Môh? Tướng cướp hỏi .Thằng nhỏ vội quì xuống thú nhận:- Đúng vậy, em tức điên người nên em đã hành động không suy xét. Rồi em hối hận. Em muốn chết vì hổ thẹn! Em sẽ tự sát nếu em không nghĩ rằng còn có thể cứu anh .- Mày còn có thể, Y Blơm đáp. Không mất thời giờ nữa, gọi hai đứa kia dậy mau, Hằng! Y Môh, mày đi về phía cảnh sát, gây tiếng động trong bụi, ráng đánh lạc hướng họ. Khổ thay, họ sẽ tiến nhanh hơn ta nhiều, nhất là với thằng nhỏ này!- Thế anh tha tội cho em? Y Môh vừa hỏi vừa thổn thức .- Cái đó là tùy ở mày. Đi mau lên, không thể chậm trễ một phút .Hằng đã gọi Việt dậy và báo cho biết sự tình. Nó rất ngạc nhiên khi thấy anh nó cũng hoảng hốt không kém Y Blơm khi nghe tin cảnh sát tới gần:- Sao vậy, anh Việt?- Sau này em sẽ hiểu .Hằng thở dài. “Sau này em sẽ hiểu”, đó là câu nói của người lớn. Nếu Việt cũng dùng nó thì …Khi Việt tới gần, Y Blơm cho biết kế hoạch hành động:- Y Môh sẽ cố cầm chân cảnh sát; trong khi đó chúng ta cứ tiến. Khi chúng ta đã tới gần chỗ cắm trại để các em khỏi bị lạc, ta sẽ để các em đi một mình rồi ta biến vào rừng sâu .- Sao ông không để các cháu đi một mình ngay từ bây giờ? Việt hỏi. Chúng cháu chẳng sợ cảnh sát, họ sẽ dẫn chúng cháu về với ba má .Y Blơm suy nghĩ một lát rồi đáp:- Đúng, các em không có gì phải sợ …Nhưng ta không thể bỏ các em đi một mình. Nếu cảnh sát không tới đây, các em sẽ không thể nào tìm lối được. Ta đã nói: phải thông thuộc đất đai .- Y Môh đã báo rằng họ sẽ đến. Thế ông cho là anh ấy vẫn nói dối?- Nói dối thì nó không dám! Nhưng cảnh sát có thể thay đổi chiến thuật. Thôi chẳng nên nói gì thêm, nhất định ta không thể để các em đi một mình được .Trong khi đó, Hằng kêu bé Tâm dậy, nhưng nó buồn ngủ quá, nó năn nỉ để cho nó nằm ngủ thêm.- Thôi mặc nó, Y Blơm nói, để ta cõng nó cho .Lúc này vừng đông đã ló rạng, mặt hồ từ bóng tối hiện ra lóng lánh .- Bây giờ ta xuống sát bờ hồ và tiến thẳng. Y Blơm nói, như vậy sẽ lợi đường hơn.Khi xuống tới bờ hồ, họ phải lần theo những tảng đá có rêu trơn. Ba đứa trẻ mang giầy đế kếp nên tiến rất vất vả .Y Blơm bế bé Tâm trên tay dẫn đầu. Hằng theo sau rất khó khăn. Đi tới một kẽ đá phẳng cao hơn mặt nước chừng một thước, nó bị trượt chân và té xuống hồ. Nó muốn bám lấy vách đá nhưng không được vì rêu trơn nên cứ bì bõm dưới nước sâu .Thấy thế, Việt ở phiá sau vội vàng chạy lên, lẹ hơn, Y Blơm đã đặt bé Tâm xuống đất và nhảy xuống nước. Vừa bơi vừa đỡ cho Hằng, hắn kêu Việt giúp sức:- Em nằm trên kè đá. Ta đỡ Hằng lên, em nắm lấy hai tay Hằng. Rồi bây giờ kéo lên. Hằng phải để ý kẻo bị sướt chân .Khi Hằng được kéo lên rồi, Y Blơm đu lên kè đá rồi nhảy lên bộ một cách dễ dàng .Nhưng hắn nhìn quanh với vẻ mặt nhớn nhác .- Súng của ta đâu rồi? Ta đã để nằm trên mặt đất trước khi nhảy xuống nước kia mà? Trời ơi! Khẩu súng đã tụt xuống vũng nước, ưót hết còn dùng làm sao được nữa!Trong khi hắn ngắm nghía nhìn món võ khí, những đứa trẻ xúm lại, vẻ mặt ân hận.- Thưa ông, có thể phơi khô được không ạ? Hằng hỏi .Y Blơm lắc đầu:- Một khẩu súng không thể khô như một món quần áo. Ta sẽ phải tháo nó ra lau chùi .- Chắc ông không kịp làm ngay bây giờ?- Cảnh sát đã đuổi tới chân, còn làm gì bây giờ nữa? Phải đi cấp tốc, với bất cứ giá nào. Thôi đành, trăm sự nhờ trời!Rồi họ tiếp tục đi với ngàn nỗi khó khăn. Tới một quãng rừng, họ thấy được vững dạ hơn. Y Blơm tỏ ra rất thông thạo đường lối và tiến