Biệt thự của người đã chết - Full
Tác giả: Alfred Hitchcock
Ngày cập nhật: 22:53 17/12/2015
Lượt xem: 1341187
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1187 lượt.
tin là nó có thật sự có hiệu lực. Bản di chúc có hiệu lực chắc đang được lưu trữ ở chổ ngài công tố viên, và trong trường hợp nầy thì bà Adams đang là người thừa kế.
- Thế điều đó có ý nghĩa gì? - Peter hỏi.
- Điều đó có nghĩa là Dora đã có ý định thay đổi di chúc của mình và thay người thừa kế thành bà O Donnell. Thử nhìn vào ngày tháng mà xem! Bản thảo nầy được làm vài ngày trước khi cô Dora chết. Chắc là cô ấy đã định cầm bản thảo đến công chứng viên và thực hiện việc thay đổi. Nhưng cũng rõ ràng là điều nầy không thể xảy ra, bởi suy cho cùng thì bà Adams vẫn là người thừa kế.
Và tại sao?
Trong một lúc, không ai nói một lời.
- Vì trước đó, cô ấy đã bị giết chết! -
Peter kinh hoàng thầm thì.
- Nhưng mà điều nầy có nghĩa là… có nghĩa là…
- Có nghĩa là cuối cùng đã có một người nào đó có động cơ giết cô Mastratonio. Một người nào đó muốn ngăn cản là việc sửa đổi di chúc được thực hiện.
- Elouise Adams, - Bob nói.
Đột ngột, một tia chớp chiếu vào căn phòng. Cả bộ ba thám tử giật nảy lên.
- Cơn giông bắt đầu rồi đấy, - Peter nhận xét.
Justus lắc đầu.
- Không phải cơn giông đâu! Có người đã chụp ảnh bọn mình! Chụp từ phía ngoài kia! - Thám tử trưởng lao đến bên cửa sổ, nhưng Bob còn kịp giật cậu về trong tích tắc cuối cùng và dúi cậu vào một góc chết của căn phòng, nơi người phía ngoài của sổ không nhìn thấy được.
- Cậu điên hay sao! Nếu ngoài kia thật sự có kẻ nào đó có thể nhìn thấy bọn mình, thì bọn mình là kẻ có tội! Bọn mình đã đột nhập trái phép vào toà biệt thự nầy, Justus, quên rồi sao?
Justus giận dữ giật người ra.
- Chắc chắn là bọn mình đã bị người ta nhìn thấy rồi , còn nếu không thì cậu giải thích tia chớp đó ra sao? Mình chỉ muốn biết kẻ nào vừa chụp ảnh thôi! - Cậu thận trọng dán mình vào tường, chuyển động đến bên cửa sổ và hé mắt ra ngoài. Đứng ở đây cậu có thể nhìn thấy một phần của khoảng vườn trồng hoa hồng, một đoạn phố phía ngoài kia và ngôi nhà của vợ chồng ông Willow. Những đám mây trĩu nặng nước mưa bây giờ hầu như đã đổi màu đen.
- Không thấy một người nào. Điều đó có nghĩa là…
Khoan đã!
Một chiếc xe ô tô đang đi dọc con đường, giảm tốc độ rồi cuối cùng dừng lại trước khuôn viên. Cửa mở ra và người lái xe bước xuống.
- Các bạn! - Justus kêu nhỏ.
- Biến thôi! Ngay lập tức!
- Cái… cái… cái gì thế? - Peter sợ hãi hỏi.
- Tiến sĩ Jones! Cô ấy quay trở lại!
Một ngày đầy khám phá
- Ô không! - Peter kêu lên.
- Bây giờ biết làm gì? Không được phép cho bà ấy bắt gặp bọn mình ở đây!
- Thì mình đã nói rồi , biến đi thôi! Bob , bọn mình mang chỗ giấy theo!
Thám tử Thứ Ba đút tập giấy vào ba-lô. Chỉ trong chớp mắt, cả bộ ba đã rời phòng làm việc và tiến ra phía hành lang dẫn xuống dưới, Nhưng đúng lúc đó đã có tiếng lạch cạch của chìa khoá trong ổ.
- Muộn rồi ! - Peter rít lên.
- Bây giờ làm sao?
- Qua cửa sổ!
Họ quay trở lại và chui vào phòng làm việc của tiến sĩ Jones. Không một giây quá sớm, bởi ngay khi Bob là người cuối cùng bước chân vào phòng làm việc, thì cánh cửa ra vào ở bên dưới nhà đã mở ra và tiền sĩ Jones bước vào, trên hai cánh tay ôm một loạt những túi mua đồ đầy ắp. Bob quan sát người đàn bà qua kẽ cửa. Nếu cô ấy vào phòng khách, thì họ có thể bạo gan biến ra ngoài qua cửa ra vào. Nhưng không! Người phụ nữ không vào phòng khách. Cô ấy đi thẳng về phía cầu thang.
- Cô ấy lại đây! - Bob nói nhỏ.
- Đi thôi!
Peter là người đầu tiên đến bên cửa sổ. Những thanh sắt đứng tương đối sát, và trong một thoáng cậu đã e rằng mình sẽ bị kẹt ở trong nầy. Nhưng rồi cậu dồn sức chui lọt được người qua và nhảy xuống.
Sau đó đến lượt Bob. Cậu không gặp khó khăn gì, lẹ làng chui sang bên kia, và xuống dưới còn nhanh hơn cả Peter.
- Giờ cậu, Justus! - Bob thầm thì.
Thám tử trưởng không động đậy.
Justus?
- Đồ tiếu lâm nhà các cậu! - Cuối cùng bộ siêu não rít lên.
- Làm ơn chỉ cho mình biết, mình làm thế nào mà chui qua được hả? Mình đâu có gầy trơ xưong như các cậu, quên rồi sao? - Justus thử đút một cánh tay qua chấn song sắt, nhưng chỉ đến vai là cậu đã bị tắc. Cố gắng cũng chẳng được ích gì.
- Tìm chỗ nấp đi! - Peter kêu nhỏ.
Ngay lúc đó tiếng bước chân đã vang lên gần cửa. Justus không còn lựa chọn nào khác. Cậu ném mình xuống nền phòng và còn kịp lăn vào gầm giưòng trong tích tắc cuối cùng.
Cửa mở ra và tiến sĩ Jones bước vào, ném những túi mua đồ lên giường rồi thở dai thả người xuống chiếc ghế trong góc phòng. Justus co chân lên, cuộn tròn người lại, thầm mong không bị phát hiện.
Tiến sĩ Jones ngồi cả phút đồng hồ không động đậy, thế rồi bà lại nhỏm người lên và rời phòng. Justus dỏng tai lên nghe ngóng. Ở đâu đó có tiếng nước chảy, chắc là tiền sĩ Jones đang ở trong phòng tắm. Hoặc bây giờ hoặc không bao giờ nữa!
Cậu bò từ dưới gầm giường ra, nhổn người lên và rón rén ra phía hành lang.
Không thấy bóng một ai. Nhẹ nhàng như có thể, cậu chạy dọc theo cầu thang xuống dưới, mở cửa không một tiếng động