
Tác giả: Alfred Hitchcock
Ngày cập nhật: 22:53 17/12/2015
Lượt xem: 1341166
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1166 lượt.
lửa. Thế rồi bà ta la lên, chói chang:
- Đằng nào nó cũng chết! Và tôi không giết nó! Elouise là thủ phạm. Chính nó đã đẩy Dora vào cái chết!
- Đó là một tai nạn, - Justus bình tĩnh đáp, - nhưng ngay cả khi nó không phải là tai nạn: Lẽ ra bà phải giúp cô Dora mới đúng! Cô ấy vẫn còn thở! Còn bà là bác sĩ! Bà có thể cứu mạng cô ấy!
- Tôi không cứu mạng được, - tiến sĩ Jones quả quyết nói.
- Không một ai có thể cứu mạng cô ta.
- Thế tại sao bà lại trốn đi, thay vì ở lại mà chờ xe cứu thương đến?
- Bởi dĩ nhiên là sẽ không một ai tin tôi! - Tiến sĩ Jones hăng hái tự bảo vệ. -
Nếu tôi ở lại đó và nói chuyện với cảnh sát thì toàn bộ câu chuyện với Gillbert và cuộc cãi cọ với Elouise sẽ vỡ ra ngoài. Rồi sau đó rất có thể người ta đẩy vào đầu tôi hoàn toàn không liên quan gì đến cái chết của Dora!
- Cái nầy thì chắc cảnh sát sẽ muốn điều tra kỹ lưỡng thêm lần nữa, - Justus kết thúc chủ đề.
Bà O Donnell cho tới nay vẫn ngỡ ngàng lắng nghe. Bây giờ bà ta thì thào: -
Có phải sự thật toàn bộ câu chuyện như thế không, Cecilia?
Sự im lặng của tiến sĩ Jones đã đủ là một lời trả lời.
- Rằng cô Adams là một kẻ giết người, - Justus cắt ngang.
- Sau khi tiến sĩ
Jones hiểu ra rằng, bà ta có thể gặp những khó khăn trầm trọng về chuyện bỏ trốn khỏi hiện trương, bà ta đã rất hoảng sợ rằng mọi chuyện nầy rồi sẽ bị lộ ra ngoài. Thứ duy nhất có thể bảo vệ chắc chắn lâu dài cho bà là một lời thú tội của bà Adams. Vậy là tiến sĩ Jones nghĩ ra một kế hoạch ma quỷ nhằm thúc cho bà Adams nhận tội, mặc dù bà ấy là người vô tội. Là bạn thân với nhau nhiều năm trời, dĩ nhiên là bà ấy biết rằng bà Adams tin vào ma vào quỷ. Vậy là bà Jones muốn lợi dụng những buổi cầu hồn và một giọng Phantom để đẩy bà Adams tới mức phải thú nhận mình chịu trách nhiệm chúng cái chết của cô Dora. Chỉ với lời thú tội đó, tiến sĩ Jones mới có thể an tâm rằng không một ai có thể nghi ngờ bà ấy có liên quan đến chuyện kia, nhưng bà ấy không thể một mình tiến hành thực hiện kế hoạch. Bà ấy cần một tòng phạm. Cần bà, bà O Donnell.
Cô Mathilda, người cho tới nay vẫn chăm chú lắng nghe từng lời lật tẩy, bây giờ lên tiếng. Cô xoay sang phía bà O Donnell:
- Đồ rắn độc nhà bà! Bà ta trả cho bà bao nhiêu tiền để bà tham gia vụ nầy hả?
- Chẳng trả xu nào hết, cô Mathilda, - Justus trả lời.
- Bà ta có một lời hứa hẹn tốt hơn nhiều: tiến sĩ Jones đã làm giả một phác thảo sửa đổi di chúc và dí nó xuống mũi bà O Donnell.
- Cô ấy không dí xuống mũi tôi, - Bernadette O Donnell cãi, mắt nhìn tiến sĩ Jones không ngừng.
- Cô ấy giấu tờ giấy đó trong bàn làm việc và lo làm sao để khi xem xét đến những đồ hồ sơ của Dora , tôi sẽ tìm thấy nó. Chuyện cũng xảy ra đúng y như thế. Tôi thật không thể tin vào những gì tôi đọc thấy ở đó, và ngay lập tức kể cho Cecilia nghe. Cô ấy làm ra vẻ như không biết gì, và cuối cùng mới lộ ra cái nghi ngờ rằng Elouise có thể đã giết chết Dora, để sau khi cô ấy qua đời thì ngơi nhà không được chuyển vào tay tôi.
- Và chị tin lời cô ta! - bà Adams sững sờ.
- Không. Không tin ngay lập tức, nhưng tôi không thể chắc chắn. Vậy là tôi đồng ý cùng Cecilia thực hiên kế hoạch gọi hồn. Tôi cứ nghĩ, em sẽ thú tội nếu hồn Dora đột ngột nói chuyện với em.
- Bởi vì với bản thân mình, bà cũng cần một lời thú tội, - Justus nói.
- Một bản thảo di chúc suy cho cùng vẫn chưa phải là bằng chứng, nhưng chỉ cần một lời thú tội của bà Adams là đã giết người thì nó cũng đủ cho bà thừa kế toà biệt thự nầy. Thứ duy nhất mà bà còn cần đến nữa là nhân chứng, nhưng đó phải là nhân chứng một mặt sẵn sàng tham gia một buổi cầu hồn, và mặt khác lại tuyệt đối đáng tin cậy trong con mắt cảnh sát. Và trong toàn vùng California thì chắc chắn chỉ có ba người thoả mãn những điều kiện đó.
- Chính là chúng tôi đây, - Bob và Peter đồng thanh.
- Bộ Ba.
- Vì thế mà bản thân bà ngay từ đầu đã vào vai người không tin vào ma quỷ, để không để lộ ý định của mình quá sớm. Cho kế hoạch của bà thì liệu cô Mathilda có là cô đồng thật sợ hay không cũng chẳng quan trọng - đằng nào thì cũng chính bản thân hai người đẩy cho cái cốc chuyển động trên một miếng gỗ khắc chữ cái. Nhưng có một điểu tôi chưa hiểu: Lời đề nghị sử dụng bảng gỗ
Ouija là lời đề nghị của chúng tôi. Nếu chúng tôi có một ý kiện khác đi thì các bà sẽ làm gì, để vẫn thiết lập quan hệ với hồn Dora?
Bà O Donnell không dám nhìn vào mắt mọi người khi bà ta lý nhí trả lời - chúng tôi đã chuẩn bị một số thứ khác. Cho phương pháp nào hầu như chúng tôi cũng có sẵn một lời giải.
- Và một trong số những phương pháp khác đó là giọng Phantom, - Justus nói.
- Chính xác! - Peter kêu lên.
- Chuyện ghi âm vào băng cassette. Làm sao mà các bà làm như vậy được? Cái giọng ma đó ở đâu ra?
- Mình có thể nói cho cậu nghe, Thám tử phó, - Justus nói.
- Trời đất ạ, có thứ gì mà cậu không biết không?
- Ít thôi. Trò ghi âm là một trò tinh quái, mình phải công nhận như vậy. Hơn nữa nhất là khi sử dụng chính máy ghi âm của bọn mì