The Soda Pop

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Biểu tượng Thất truyền (The Lost Symbol) - Full

Biểu tượng Thất truyền (The Lost Symbol) - Full

Tác giả: Dan Brown

Ngày cập nhật: 22:49 17/12/2015

Lượt xem: 1343476

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/3476 lượt.

anh tảng đá khắc… Bảy biểu tượng, theo như anh còn nhớ, chẳng hợp thành ý nghĩa gì cả.ẢNHThước vuông thợ nề, biểu tượng của lòng trung thực và sự thật.Hai chữ cái Au: ký hiệu hoá học của nguyên tố vàng.Sigma: chữ cái S trong tiếng Hy Lạp, ký hiệu toán học của tổng các thành phần.Kim tự tháp: biểu tượng Ai Cập cho người vươn lên thiên đàng.Delta: chữ cái D trong tiếng Hy Lạp, biểu tượng toán học của sự thay đổi.Thuỷ ngân: mô tả bằng biểu tượng giả kim cổ nhất của nó.Hàm vĩ xà: tượng trưng cho chỉnh thể và nhất thể.Solomon khăng khăng bảo rằng bảy biểu tượng này là một “thông điệp, Nếu đúng thế thì đó là một thông điệp mà Langdon không tài nào đọc được. Chiếc Escalade đột ngột giảm tốc và ngoặt phải rất gấp, lao lên một bề mặt khác hẳn, như thể vào lối xe chạy hoặc đường dẫn. Langdon ngẩng mặt, chăm chú lắng nghe xem có nhận biết được mình đang ở đâu không. Xe mới chạy gần mười phút, dù đã cố ngầm theo dõi nhưng anh vẫn mau chóng mất phương hướng. Theo mọi dấu hiệu anh thu nhận được, thì họ đang quay trở về Thánh điện Hội Tam điểm.Chiếc Escalade dừng lại. Langdon nghe tiếng cửa sổ xe hạ xuống.- Đặc vụ Simkins, CIA, - tài xế của họ báo danh - Tôi nghĩ chắc anh biết chúng tôi đến.- Vâng, thưa ông - giọng một quân nhân nhanh nhẹn đáp - Giám đốc Sato đã gọi điện trước. Chờ một chút để tôi bỏ rào chắn an ninh.Langdon lắng nghe, càng lúc càng bối rối. Anh có cảm giác mình đang tiến vào một căn cứ quân sự. Chiếc xe tiếp tục di chuyển theo một cung đường lượn êm khác thường, Langdon mò mẫm xoay đầu về phía Solomon.- Chúng ta đang ở đâu thế, Peter? - anh gặng hỏi.- Chớ gỡ khăn bịt mắt - Giọng Peter kiên quyết.Chiếc xe tiếp tục chạy một đoạn ngắn và lại giảm tốc để rồi dừng hẳn. Simkins tắt máy. Có thêm vài tiếng nói. Quân nhân. Ai đó đòi xem giấy tờ tuỳ thân của Simkins. Anh chàng đặc vụ chui ra và nói với mấy người kia bằng giọng rất nhỏ. Cánh cửa bên phía Langdon đột ngột bật mở. Những bàn tay khỏe mạnh giúp anh chui ra khỏi xe. Không khí khá lạnh, gió thổi mạnh. Solomon đến bên cạnh Langdon.- Robert, cứ để đặc vụ Simkins dẫn cậu vào trong nhé.Langdon nghe tiếng chìa kim loại tra vào ổ khoá… sau đó là tiếng ken két khi cánh cửa sắt nặng nề mở ra. Nghe chừng là một gian buồng cũ. Họ đang đưa mình đi chỗ quái nào thế này?Simkins dắt Langdon về hướng cửa sắt. Họ bước qua ngưỡng cửa.- Đi thẳng, Giáo sư.Xung quanh chìm vào tĩnh lặng. Im phăng phắc. Vắng tanh vắng ngắt. Không khí như được khử trùng. Simkins và Solomon kèm hai bên Langdon, dẫn anh dò dẫm đi xuống một hành lang, âm thanh phát ra ở đây đều có tiếng dội lại. Qua đế giày mềm. Langdon có cảm giác nền nhà bằng đá. Anh giật nảy mình khi cánh cửa sắt sập mạnh sau lưng, khoá cũng vào ổ. Mồ hôi rịn ra dưới lớp băng bịt mắt, Langdon chỉ muốn giật tung nó đi.Rồi họ dừng bước. Simkins buông tay Langdon. Một tràng bíp bíp điện tử vang lên, tiếp theo là tiếng ầm ầm bất ngờ ở ngay trước mặt, Langdon đoán chắc là một cánh cửa an ninh đang tự động mở ra.- Ông Solomon, hai ông tự đi tiếp nhé. Tôi sẽ đợi ở đây, - Simkins nói - Cầm lấy đèn pin của tôi này.- Cảm ơn anh, - Solomon đáp - Chúng tôi sẽ đi nhanh thôi.Đèn pin à? Tim Langdon bắt đầu đập thình thịch.Peter nắm lấy cánh tay Langdon và tiến lên phía trước.- Đi theo tôi nào, Robert.Họ di chuyển thật chậm qua một ngưỡng cửa khác. Cánh cửa an ninh lại đóng sập phía sau.Peter dừng chân.- Có gì không ổn à?Langdon đột nhiên cảm thấy buồn nôn và mất thăng bằng.- Em cần tháo bỏ băng bịt mắt.- Chưa được, chúng ta sắp tới nơi rồi.- Sắp tới đâu? - Langdon nghe trong dạ mỗi lúc một trĩu nặng.- Tôi đã bảo là đưa cậu tới chỗ cầu thang dẫn xuống Từ Còn Thiếu mà.- Peter, không phải chuyện đùa đâu.- Tôi không đùa. Nó giúp mở mang đau óc cậu đấy, Robert ạ. Nó sẽ nhắc nhở cậu rằng trên đời có rất nhiều bí ẩn mà chính cậu thậm chí chưa hề để mắt tới. Trước khi đi tiếp, tôi muốn nhờ cậu một việc.- Tôi muốn cậu tin… chỉ một lát thôi… tin vào truyền thuyết. Hãy tin rằng cậu sắp tận mắt nhìn thấy một cầu thang xoáy ốc dài hàng trăm thước chạy sâu xuống một trong những kho báu vĩ đại nhất mà thất lạc đã lâu của nhân loại.Langdon phát chóng mặt. Anh rất muốn tin người bạn quý của mình, nhưng không thể.- Còn xa lắm không? - Dải vải nhung bịt mắt đã đẫm mồ hôi.- Không. Chỉ vài bước chân nữa thôi. Qua cánh cửa cuối cùng. Tôi mở nó ngay đây.Solomon buông anh ra một lát, thấy người chao đảo, đầu nhẹ hẫng, Langdon loạng choạng quờ tay tìm chỗ bám. Peter nhanh chóng trở lại bên anh. Một cánh cửa tự động nặng nề rít lên trước mặt họ. Peter nắm cánh tay Langdon và tiến lên phía trước.Đường này.Họ nhích qua một ngưỡng cửa nữa, và cánh cửa lại đóng kín phía sau.Lặng yên. Lạnh giá. Langdon lập tức cảm thấy rằng nơi này, cho dù nó là ở đâu, cũng chẳng hề liên quan đến cái thế giới ở phía bên kia những cánh cửa an ninh. Không khí ẩm ướt và lạnh lẽo như một nấm mồ. Âm thanh vang lên thì trầm trầm và tù túng. Nỗi sợ giam cầm lại trào lên.- Vài bước chân nữa thôi - Solomon dẫn anh dò dẫm vòng qua một chỗ rẽ và đặt anh đứng thật ngay ngắn. Cuối cùng, ông bảo - Gỡ b