[Siêu Nhân Trở Lại] S.p.u: Bí Mật Vũ Trụ
Tác giả: Agatha Christie
Ngày cập nhật: 22:50 17/12/2015
Lượt xem: 134988
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/988 lượt.
gì được các ông sao?- Rất tiếc là không. Đó là loại phấn thông thường được bày bán hàng trăm chiếc trên phố Rivoli. Nhưng hôm ấy, lẽ ra bà nên đưa ngay hộp phấn đó cho cảnh sát, hoặc trao lại cho cô Lucy Eyelessbarrow là người đã tìm thấy nó.- Một phụ nữ tập chơi golf tình cờ nhặt được một vật nhỏ vô giá trị trong bụi cây, ông nghĩ nên báo cảnh sát ngay hay sao? Hôm đó tôi cho rằng trước hết phải tìm thấy tử thi đã.Viên chánh thanh tra sửng sốt:- Ra bà đã đoán trước là sẽ tìm thấy tử thi?- Đúng thế. Cô Lucy Eyelessbarrow là người rất thông minh, ông đã thấy đấy!- Tất nhiên rồi, thậm chí cô ấy còn làm tôi sợ nữa đấy. Một phụ nữ năng động, tháo vát, đến mức ít đàn ông nào dám kết hôn…- Điều đó thì tôi chưa đồng ý với ông đâu, ông Craddock. Tất nhiên phải là một người đàn ông hiểu biết và quý cô ấy. Nhưng cách xử sự của Lucy ở Rutherford Hall ra sao?- Tuyệt vời! Toàn thể gia đình nghe theo cô ấy răm rắp. Tôi dám nói thậm chí cả chim chóc cũng ngoan ngoãn đậu xuống bàn tay cô ấy để ăn. Tôi xin nói thêm với bà, hiện nay gia đình Crackenthorpe chưa ai biết nhiệm vụ bà giao cho cô Lucy Eyelessbarrow, còn chúng tôi thì tuyệt đối giữ kín chuyện đó.- Tốt lắm! Nhưng đến bây giờ thì tôi không yêu cầu Lucy làm thêm gì nữa. Cô ấy đã hoàn thành nhiệm vụ tôi giao.- Và cô Lucy Eyelessbarrow có thể xin nghỉ việc nếu cô ấy muốn?- Đúng thế.- Nhưng cô ấy vẫn ở lại. Tại sao?- Tôi chưa biết. Có thể cô ấy quan tâm đến…- … vụ án hay… gia đình Crackenthorpe?- Không loại trừ cả hai cùng kết hợp!Viên tranh tra Craddock nhìn thẳng vào mắt bà cụ:- Bà có phỏng đoán nào xung quanh vấn đề ấy không?- Tôi ấy à? Không.- Tôi tha thiết muốn được bà cho biết.Bà Marple làm một cử chỉ từ chối.- Nếu vậy, - viên chánh thanh tra nói tiếp - tôi đành phải tự mình tiến hành điều tra thôi. Công việc của người cảnh sát nhiều khi rất nhàm chán.Sau một lát, ông ta nói thêm:- Vậy là bà không gợi cho tôi được điều gì thêm nữa?Bà Marple suy nghĩ một lúc lâu, rồi đột nhiên bà ngẩng đầu lên, nói rất khẽ:- Tôi nghĩ đến những tốp đi biểu diễn nghệ thuật lưu động, các nghệ sĩ này thường đi xa nhà trong một thời gian dài và ít khi họ chịu trao đổi thư từ với gia đình. Nếu tử thi kia của một thành viên trong một đội nghệ thuật lưu động kiểu như vậy thì còn lâu gia đình mới biết tin chị ta mất tích để đi báo cảnh sát.Viên chánh thanh tra giật mình:- Chao ôi, quả là điều gợi ý của bà hết sức quý giá! Chúng tôi sẽ cố khai thác lời gợi ý đó. Nhưng sao bà cười?- Tôi đang nghĩ đến thái độ của bà Gillicuddy bạn tôi khi bà ấy biết tin đã tìm thấy tử thi.- Đấy nhé! - Bà Gillicuddy reo lên.Bà già đáng kính kia không tìm ra lời để thể hiện nỗi ngạc nhiên, và bà chăm chú nhìn viên sĩ quan cảnh sát trẻ người Ceylan đang vui vẻ bầy ra bàn rất nhiều tấm ảnh chụp.Khi đã bình tĩnh lại được, bà nói:- Chính là chị ta rồi! - bà nói bằng giọng khẳng định quen thuộc. - Tội nghiệp! Tôi rất mừng thấy tử thi chị ấy đã được tìm ra. Cậu biết không, khi tôi kể chuyện này ra, không ai chịu tin tôi, cảnh sát cũng như quan chức đường sắt. Họ còn bảo là tôi hoang tưởng nữa chứ, cậu nghĩ có bực không? Bây giờ thì không ai dám bảo là tôi đã không làm tròn bổn phận!Viên sĩ quan trẻ nghiêng đầu tỏ vẻ tán thành.Bà Gillicicuddy nói tiếp:- Vậy là tử thi đã được tìm thấy…- …trong một căn nhà cũ kỹ, xây trong khu dinh cơ Rutherford Hall, nằm ở ngoại vi thành phố Brackhampton.- Chưa bao giờ tôi nghe nói đến cái dinh cơ ấy. Nhưng do đâu hung thủ lại chọn nơi ấy để giấu tử thi?Trong lúc viên sĩ quan Ceylan chưa tìm được câu trả lời, bà Gillicuddy nói thêm:- Tôi đoán bà Marple bạn tôi đã vào cuộc, và đã được người ta tin cậy.Viên cảnh sát trẻ liếc nhìn sổ tay:- Người ta tìm ra tử thi là một phụ nữ trẻ, tên là Lucy Eyelessbarrow.- Tôi hoàn toàn không biết chị ấy! Nhưng tôi cam đoan có bàn tay của bà Marple bạn tôi!Viên sĩ quan trẻ nhún vai - chuyện đó có quan trọng gì đối với anh ta đâu? Anh ta đưa ra câu hỏi chính yếu:- Bà khẳng định đó là người phụ nữ bà nhìn thấy trong toa tàu…- …đúng lúc chị ta bị một gã đàn ông bóp cổ?… Đúng thế, tôi tin chính là chị ta!- Còn gã đàn ông, hình dạng ra sao, thưa bà?- Cao lớn… tóc đen…- Còn gì nữa ạ?- Tôi rất khó tả thêm chi tiết: hắn quay lưng về phía tôi.- Nhưng nếu bây giờ gặp, liệu bà có thể nhận ra y được không?- Không, bởi tôi không nhìn thấy mặt gã.- Bà có đoán được tuổi của y không?Bà Gillicuddy suy nghĩ rồi đáp:- Tôi chỉ có thể đoán gã không còn trẻ lắm. Khoảng giữa ba mươi nhăm và bốn mươi. Thật ra lúc ấy tôi chú ý đến người phụ nữ đang bị bóp cổ nhiều hơn, nhất là chị ta lại quay mặt về phía tôi. Khi bị bóp cổ, mặt chị ta trương lên, bị xung huyết tím ngắt, lưỡi thè ra, sau đó thì mặt tái nhợt và chị ta khuỵu xuống… Đến bây giờ, nhiều đêm tôi vẫn còn mơ thấy cảnh tượng đó!- Quả là một cảnh tượng khủng khiếp! Viên cảnh sát trẻ nói và gấp cuốn sổ tay, - bao giờ bà về Anh ạ?- Phải sau ba tuần lễ… Nhưng có cần tôi về sớm hơn không?- Không đâu, thưa bà. Trừ khi người ta bắt được kẻ tình nghi…Hai ngày sau, bà Gillicuddy nhận được thư của bà Marple. Chữ viết nhỏ li ti và