
Tác giả: DIV
Ngày cập nhật: 22:37 17/12/2015
Lượt xem: 134984
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/984 lượt.
ian cho họ, khi thành tích đạt đến một mức độ nào đó, thì có thể về hưu, và được thực hiện một nguyện vọng chưa hoàn thành.” Giọng J đều đều, mắt nhìn về xa xăm. “Sau vài trăm năm cố gắng, tôi cũng đã đi được tới đây, mọi người nên vui cho tôi mới phải!”
“Ừm.” Ma nữ hút máu mắt ngấn lệ. “Nói cũng phải, chúng ta nên chúc mừng đội trưởng mới đúng!”
“Anh chàng này khá!” T cũng cười, anh sờ lên bông hồng xăm đỏ rực trên cánh tay, nghĩ về bản thân rồi nói: “Sếp đúng không hổ danh là sếp! Sếp đã làm được rồi!”
“He he.” J cười. “Người sói T, sẽ có một ngày anh có thể gặp lại bông hồng trong lòng anh.”
“Cảm ơn.” T cười.
“Ma nữ hút máu, sẽ có một ngày địa ngục giúp cô tìm lại được kẻ đó...” J quay đầu lại nói.
“Ừm.” Ma nữ hút máu cười nói. “Sau đó để tôi đích thân xử lý mụ đàn bà đó sao?”
“Kỵ sĩ U hồn, có ngày, chính phủ Địa Ngục sẽ để anh báo thù cho anh trai anh,” J nói.
“Hê hê.” Lão già U hồn cười nhạt hai tiếng, gương mặt già nua trong phút chốc bỗng trở nên trẻ hơn mấy chục tuổi, cương nghị và nhạy bén, khiến người khác nhìn vào mà khiếp sợ.
“H…” J đang định nói, thì bị H giơ tay gián đoạn.
“Sếp J, tôi còn quá trẻ tuổi, lời chúc phúc của sếp tạm giữ lại đi đã!” H cười nói. “Chờ hai trăm năm sau, tôi đi tìm sếp uống trà, lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau hàn huyên.”
“Ha ha, được!”
“Sếp J, chúng tôi sẽ không bao giờ quên anh!” Mọi người đã sát cánh với J mấy trăm năm nay, cùng nhau trải qua không biết bao nhiêu lần sinh tử, nghe J sắp về hưu, cảm giác luyến tiếc khó mà diễn đạt thành lời.
“He he.”
Đột nhiên, J ngẩng đầu, phản ứng rất nhạy, nhìn ra xa, một cơn chấn động rầm rĩ từ phía xa vọng lại. “Cuối cùng đã tới rồi, chuyến tàu địa ngục.”
“Kể từ đời thứ nhất của tiểu đội săn quỷ tới nay, có một truyền thuyết đáng sợ, nhiệm vụ cuối cùng thường là nhiệm vụ nguy hiểm nhất.” J không tức giận mà lại mỉm cười. “Hôm nay, cuối cùng ta đã đợi được mi, nhiệm vụ cuối cùng!”
Chương 10: Phản kích
Trên chuyến tàu địa ngục, toa số 10.
Từ trong không khí, hàng trăm cây gậy bóng chày như những con dã thú điên loạn cùng đổ xuống, giáng lên người trưởng tàu.
Kỳ lạ là, không một giọt máu tươi nào bắn ra.
“Dừng tay!” Babe Ruth giơ tay ra hiệu cả đám dừng lại.
Bóng gậy tản ra, chỉ nhìn thấy trưởng tàu quỳ trên đất, sau đó, ông từ từ ngẩng đầu lên, nhếch mép cười nhạt, “Babe Ruth, ngươi biết không? Tại sao ta lại được cử làm trưởng tàu?”
Trong giây lát ấy, không khí xung quanh trưởng tàu dường như đông cứng lại, Babe Ruth và đám thuộc hạ kinh sợ, cùng lùi mấy bước về phía sau.
Sau đó, trưởng tàu gầm to một tiếng.
Một luồng sức mạnh vô hình đột ngột bùng nổ, át ra tứ phía, máu bắn tung tóe, làm trống một vòng tròn lớn.
Sau đó, ở giữa vòng tròn, người đàn ông được gọi là trưởng tàu từ từ đứng dậy, nụ cười trên miệng ông đã biến thành nụ cười của một con mãnh thú hung tợn.
“Babe Ruth, ta hỏi ngươi, ngươi biết ta tên là gì không?” Trưởng tàu lạnh lùng nói, tự chỉ tay vào mình. “Ta tên là Anubis! Ta là vị thần đến từ Ai cập cổ xưa!”
“Anubis! Sếp trưởng tàu! Tôi biết rất rõ mà!