Ring ring

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Độc giả thứ 7 - Full

Độc giả thứ 7 - Full

Tác giả: Lôi Mễ

Ngày cập nhật: 22:43 17/12/2015

Lượt xem: 1341086

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1086 lượt.

mê đắm. Tôn Mai và quản lý này ở chung vài ngày, liền báo cáo cho trường học yêu cầu đổi người, nói là một quả phục, một quả nam, cả ngày đối mặt, sợ người khác nói lời ong tiếng ve. Trường đang thiếu nhân thủ, không đồng ý, liền cho Tôn Mai đổi ký túc xá, Tôn Mai mặc kệ, nói là đã quen thuộc với học sinh khu này, dễ dàng quản lý học sinh, cũng không nhắc lại việc đổi người. Chẳng qua thái độ của nàng đối với học sinh càng ngày càng kém, học sinh về phòng chậm một chút nàng sẽ cho ăn một trận chửi rủa, bọn học sinh trước mặt gọi nàng dì Tôn, sau lưng gọi nàng bà già Tôn.Phương Mộc tối hôm đó về hơi trễ, khi đi đến dưới lầu, thấy Tôn Mai đang chuẩn bị đóng cửa, cậu vội hô: "Từ từ!" Tôn Mai nhìn cậu một cái, "Phanh" một tiếng đóng cửa ký túc xá, còn "lạch cạch" một tiếng khóa cửa.Phương Mộc luống cuống, vài bước chạy đến trước cửa, cố sức vỗ cửa chính, "Dì Tôn, là con, mở cửa a."Tôn Mai ở bên trong không nhanh không chậm nói: "Mấy giờ đóng cửa cậu không biết hả?"Phương Mộc cười bồi nói: "Biết, hôm nay có chút việc chậm trễ, dì Tôn mở cửa nhanh đi, con cam đoan lần sau không thế nữa.""Ngươi nói mấy giờ quay về thì mấy giờ quay về? Trường học có quy định ngươi không biết sao, tôi mở cửa cho cậu, để bảo vệ khấu trừ lương của tôi hả?"Phương Mộc cầu xin nói: "Dì Tôn con sai rồi, dì tha lỗi cho con một lần đi."Tôn Mai dứt khoát không nói.Phương Mộc lại nói vài lần, bên trong vẫn không phản ứng. Cậu có chút phát hỏa, đang muốn mắng chửi người, cửa mở, Ngô Hàm ló mặt ra, hắn hướng Phương Mộc vẫy tay, ra hiệu cậu nhanh chạy vào, Phương Mộc vội vã vọt người vào cửa."Hôm nay trực ban?" Phương Mộc nhỏ giọng hỏi."Ừ, nhanh lên lầu đi.""Cám ơn Tam ca." Phương Mộc nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Tôn Mai bên cạnh, không dám nhiều lời, vài bước chạy lên lầu.Trong hành lang im ắng, Phương Mộc một mạch bò lên lầu ba, đi đến cửa phòng 352, đẩy cửa, cửa đóng."Lão Tam?" Trong phòng truyền đến thanh âm của lão Đại."Phương Mộc.""Cậu chờ a."Trong phòng truyền đến thanh âm xuống giường và mang dép lê. Cửa mở, lão Đại chỉ mặc quần lót, ôm vai chạy về giường."Sớm như vậy khóa cửa làm gì?" Phương Mộc hỏi.Lão Đại vừa chui vào ổ chăn vừa nói: "An toàn chút thôi. Thế nào giờ mới về, chúng tôi nghĩ cậu đã về nhà rồi."Phương Mộc đem cặp sách ném trên giường, "Đọc sách xem qua điểm, mẹ nó, Tôn Mai lão gia hỏa này, thiếu chút nữa không vào được."Vài người hắc hắc nở nụ cười. "Bà già Tôn mắng cậu?""Không có, bất quá bà ấy không qua mở cửa cho tớ, cũng may hôm nay Tam ca trực ban.""Ừ," Lão Đại ở trong chăn gật đầu, "Lão Tam và Tôn Mai quan hệ không tồi."Phương Mộc cởi quần áo, cầm chậu rửa mặt đi thủy phòng rửa mặt đánh răng. Lúc trở về, cậu nhìn cửa sổ phòng ngủ 351 đối diện. Còn chưa tới lúc tắt đèn, bên trong lại một mảnh tối đen. Phòng 351 có sáu người, trừ bỏ lão Đại Tôn Khánh Đông và Chu Quân đã chết, 4 người khác đều người ở gần đây, xong khóa liền về nhà ở, Tôn Khánh Đông không dám ngủ một mình, liền dọn sang phòng khác ở.Phương Mộc nhìn cửa phòng nhíu mày, người nhỏ con có chút nháo ấy đã ở đây 3 năm, mỗi ngày vào lúc này, hắn đều đến từng phòng tán loạn, muốn nước sôi, mặt dày, cùng mọi người nô đùa thô tục, thế nhưng hiện tại, hắn đã hóa thành một mảng bụi đen, nằm ở hộp nhỏ ở ngàn dặm xa xôi kia.Phương Mộc quay người lại, trở về phòng ngủ của mình.Đã nhiều người chết như vậy, cậu không còn sức để bi thương nữa.Phương Mộc nằm trên giường, thế nhưng không hề buồn ngủ, cậu nhìn bên ngoài, còn mười mấy phút nữa là tắt đèn. Cậu xoay người xuống giường, từ dưới giường cầm lấy hai cái tạ tay, cố sức vận động.Trong sân trường sau khi tăng cường quản lý, các nam sinh mỗi ngày trở về phòng ngủ sớm, đều rảnh rỗi tán gẫu, vì thế tập thể hình vận động trong tòa nhà lặng lẽ thịnh hành, thứ nhất để giải sầu, thứ hai ngộ nhỡ ngày nào đó gặp bất trắc, cũng bảo vệ mình tốt hơn. Phương Mộc cũng mua hai cái tạ tay, thế nhưng thể lực bản thân thật sự không tốt, làm vài cái, chỉ còn có chút thể lực chống đỡ.Đang thở hổn hển, Ngô Hàm đẩy cửa đi đến."Hey, cậu cũng chơi cái này hả?" Ngô Hàm cười nói. Hắn tiếp nhận tạ tay, không tốn chút sức nào làm vài động tác."Thật lợi hại a." Phương Mộc hâm mộ nói."Chút hứng thú." Ngô Hàm buông tạ tay xuống, một dạng mặt không đổi tim không đập."Phương Mộc cậu và lão Tam so không được đâu, Tam ca làm việc đồng án từ nhỏ, dáng vẻ cậu, được nuông chiều từ bé." Chúc lão tứ ở một bên xen mồm.Sắc mặt Ngô Hàm đổi đổi, chìa tay lấy vài cuốn sách tầng trên."Tam ca, cậu đêm nay trực bạn hả?" Lão Ngũ hỏi."Đúng vậy, lấy vài cuốn sách xem, các ngươi ngủ đi, khóa cửa kỹ." Nói xong, Ngô Hàm liền đẩy cửa rời đi.




Phiếu mượn sách chết người

Phương Mộc cũng không phải một người mê trinh thám, nhưng cậu không thể không thừa nhận, cậu so với bất luận kẻ nào trong trường đều chú ý đến án giết người này hơn hẳn.Buổi sáng ngày đó, Phương Mộc cũng theo đám người đến sân thể dục xem náo nhiệt, tận mắt nhì