Disneyland 1972 Love the old s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Dòng máu - Full

Dòng máu - Full

Tác giả: Sidney Sheldon

Ngày cập nhật: 22:50 17/12/2015

Lượt xem: 1342308

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2308 lượt.

càng nhanh càng tốt. Ở đó vừa có một tai nạn.Khi Alec về đến nhà thì Vivian đang được đưa ra xe cứu thương. Bác sĩ ở bên cạnh bà. Alec tạt xe vào lề đường và chạy ra trước khi nó kịp dừng hẳn.- Ông nhìn gương mặt trắng bệch bất tỉnh của Vivian và quay sang viên bác sĩ.- Chuyện gì vậy?Viên bác sĩ trả lời với vẻ bất lực.- Tôi không biết, Sir Alec. Tôi nhận được một cú điện thoại nặc danh nói ở đây vừa xảy ra một vụ tai nạn. Khi tôi đến nơi, tôi thấy bà đây đã nằm trên sàn nhà trong phòng ngủ. Xương bánh chè của bà nhà đã bị đập lên sàn nhà đầy gai nhọn.Alec nhắm mắt lại, cố cưỡng lại cơn buồn nôn đang dâng lên. Ông có thể cảm thấy rờn rợn trong cổ.- Chúng tôi sẽ làm mọi thứ có thể, dĩ nhiên, nhưng tôi nghĩ tốt nhất là ông nên chuẩn tinh thần. Có lẽ bà nhà sẽ không thể đi lại được nữa.Alec cảm thấy như nghẹt thở. Ông đi về phía xe cứu thương.- Bà ấy đã được tiêm thuốc giảm đau, - viên bác sĩ nói. - Tôi không nghĩ là bà ấy sẽ nhận ra ông!- Alec thậm chí không nghe thấy ông ta nói gì. Ông leo vào thùng xe và ngồi lên chiếc ghế phụ, nhìn chằm chằm vào vợ mình, bỏ mặc cửa sau bị đóng lại, còi xe vang lên và chiếc xe bắt đầu lăn bánh. Ông nắm lấy bàn tay giá lạnh của Vivian. Bà mở mắt ra.- Alec.Giọng bà thì thào không rõ.Cặp mắt Alec đẫm lệ.- Ôi, em yêu, em yêu…- Hai gã… đeo mặt nạ… chúng đè em xuống… đánh gẫy chân em… Em không bao giờ khiêu vũ được nữa… Em sẽ thành phế nhân… Alec… Anh có còn muốn em không?Ông gục đầu vào vai bà thổn thức. Đó là những giọt nước mắt thất vọng và đau đớn, nhưng còn một điều gì khác nữa, một điều ông không dám thừa nhận với bản thân. Ông cảm thấy nhẹ nhõm nhiều.Nếu Vivian bị tàn phế, ông sẽ có thể chăm sóc bà, và bà không thể rời bỏ ông để đi theo bất kỳ một ai khác nữa.Nhưng Alec biết chuyện nầy chưa dừng lạỉ ở đây.Bọn chúng chưa chịu buông tha cho ông. Đây mới chỉ là lời cảnh cáo của bọn chúng. Cách duy nhất để ông có thể tống khứ bọn chúng đi là cho chúng những gì chúng muốn.Thật nhanh chóng.

Chương 50

Thứ năm, mồng 4 tháng Mười haiĐúng 12 giờ trưa, tổng đài điện thoại của Sở cảnh sát hình sự Zurich nhận được một cú điện thoại.Nó được chuyển qua cho Chánh thanh tra Schmied và khi ông nói chuyện xong, ông liền đi tìm thám tử Max Hornung.- Mọi việc coi như xong, - ông nói với Max. - Vụ Roffe đã được giải quyết. Họ đã tìm ra kẻ giết người. Anh hãy ra ngay sân bay. Anh chỉ có đủ thời gian để kịp máy bay.Max nháy mắt với ông:- Tôi sẽ đi đâu?- Đi Berlin.Chánh thanh tra Schmied gọi điện cho Elizabeth Williams.- Tôi gọi đến báo cho bà vài tin tốt lành đây, - ông nói. - Bà sẽ không cần người bảo vệ nữa. Tên giết người đã bị bắt.Elizabeth thấy mình siết chặt điện thoại. Cuối cùng thì nàng cũng biết được tên của kẻ thù giấu mặt.- Đó là ai? - Elizabeth hỏi.- Walther Gassner.***Họ chạy nhanh trên xa lộ, hướng về phía Wannsee.Max ngồi ở ghế sau, cạnh thiếu tá Wageman và hai thám tử ngồi ở đằng trước. Họ đã đón Max ở sân bay Tempelhof và thiếu tá Wageman đã kể vắn tắt tình hình cho Max nghe trong lúc họ đi trên đường.- Ngôi nhà đã bị bao vây nhưng chúng ta vẫn phải cẩn thận tìm cách đột nhập vào bên trong. Ông ta đang giữ bà vợ làm con tin.Max hỏi:- Làm sao ông phát hiện ra Walther Gassner?- Cũng nhờ anh thôi. Thế nên tôi nghĩ là anh sẽ thích được có mặt ở đây.Max bối rối.- Nhờ tôi?Anh kể cho tôi nghe về viên bác sĩ tâm thần mà ông ta đến khám bệnh. Theo trực giác tôi đã gửi nhận dạng của Gassner đến nhiều bác sĩ tâm thần khác và phát hìện ra ông ta đã tìm đến quá nửa trong số đó để "nhờ giúp đỡ". Mỗi lần ông ta lại dùng một cái tên khác rồi không quay trở lại. Ông ta biết bệnh tình của mình thế nào. Vợ ông ta đã gọi điện đến yêu cầu chúng tôi giúp đỡ từ vài tháng trước nhưng khi một nhân viên đến nơi điều tra thì lại bị bà ta đuổi về.Lúc nầy họ đã ra khỏi xa lộ, chỉ còn vài phút nữa là đến căn nhà.- Sáng nay chúng tôi nhận được một cú điện của một người phụ nữ làm nghề quét dọn, tên là Frau Mendler. Cô ta cho biết là cô ta đến làm việc ở nhà của Gassner vào ngày thứ hai và cô ta đã nói chuyện với bà Gassner đang bị nhốt trong căn buồng ngủ khoá chặt. Bà Gassner nói với cô ta rằng chồng bà ta đã giết chết hai đứa con và sắp sửa giết luôn cả bà ta.Max nháy mắt.- Chuyện xảy ra vào thứ hai à? Và cho đến sáng nay cô ta mới gọi cho các ông?- Frau Mendler có hồ sơ khá dài ở sở cảnh sát. Cô ta không dám tìm đến chỗ chúng tôi. Đêm qua cô ấy kể chuyện cho người bạn trai và sáng nay họ quyết định gọi điện cho chúng tôi.Họ đã đến Wannsee. Chiếc xe đỗ cách lối vào nhà Walther Gassner một dẫy nhà, sau một chiếc xe mui kín không biển. Một người đàn ông bước ra khỏi xe và chạy về phía thiếu tá Wageman và Max.- Ông ta vẫn còn ở trong nhà, thưa thiếu tá. Tôi đã cho người bao vây khu vực nầy.- Anh có biết người phụ nữ còn sống hay không?Người đàn ông ngập ngừng.- Không, thưa thiếu tá. Tất cả các màn cửa đều được hạ xuống.- Thôi được. Hãy tiến hành nhanh gọn và êm thắm. Cho mọi người về vị trí. Năm phút.Người đàn ông vội vàng rời đi. Thiếu tá Wageman với tay vào xe và lấy ra một máyđiện đàm cỡ