XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Kỳ án ánh trăng - Full

Kỳ án ánh trăng - Full

Tác giả: Qủy Cổ Nữ

Ngày cập nhật: 22:44 17/12/2015

Lượt xem: 1343220

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/3220 lượt.

ã đi đến trường để xem xem “vụ án mưu sát 405” sẽ xảy ra như thế nào?
Có lẽ đây là cách giải thích hợp lý duy nhất. Như vậy thì, chắc là Sảnh đã cho thuốc ngủ vào canh trong bữa ăn tối và nước trà sau đó, điều này giải thích tại sao Sảnh vốn rất vụng bếp núc mà tối nay lại bất chợt “chăm chỉ” như thế? Để có thể được thỏa trí tò mò, đã dám cho người nhà và khách uống thuốc ngủ? Với Sảnh – một cô gái hay thích làm bừa, thì đây vẫn là một hành động có phần cực đoan.
Mình nên làm gì bây giờ nhỉ?
Hinh hoang mang rất khó quyết định. Ý nghĩ bồng bột đầu tiên của Hinh là phải đến trường để tìm Sảnh, nhưng làm thế khác nào mình “tự chui đầu vào thòng lọng” – tự lò dò đến hiện trường “vụ án mưu sát 405” thì thật đúng với sự “sắp đặt” của lực lượng bí hiểm đang nằm trong bộ não của mình, và tiếp đó thì chuyện gì sẽ xảy ra? Mình có khống chế nổi không?
Hinh cố tự thuyết phục mình hãy bình tĩnh, chớ nên xốc nổi. Giả sử, xét từ một góc độ khác, nếu ta nghĩ theo hướng lạc quan, biết đâu Sảnh đã có một chương trình gì đó có thể thật sự vén tấm màn bí mật về “vụ án mưu sát 405” cũng nên?
Hinh nhìn khắp lượt căn phòng ngủ của Sảnh, mong có thể tìm thấy một vài dấu hiệu manh mối… Nhưng, Hinh quá thuộc căn phòng này, chỉ thoáng nhìn đã biết không có gì khác lạ rõ rệt.
Nhưng Hinh vẫn cảm thấy có chút gì đó là lạ… Đúng thế! Hinh thấy căn phòng này hình như “đẹp” hơn!
Trên tường, tấm áp-phích quảng cáo “U hồn Sảnh nữ” Vương Tố Hiền sặc mùi “ma quỷ” đã được thay bằng tấm ảnh đẹp của Ô-đê-ly Hêp-bơn trong phim “Bữa ăn sáng tại nhà Ti-phan-ni”, mấy chiếc mặt nạ kỳ quái của châu Phi và Nam Mỹ đã được thay bằng bức tranh thêu Tứ Xuyên “Hồng Lâu Thập Nhị Thoa”. Trên bàn trang điểm vốn đặt chiếc đồng hồ báo thức nhỏ ghi chữ “niềm vui của bước đi ma quỷ”, chẳng rõ đã được thay bằng chiếc đồng hồ để bàn phương tây từ lúc nào. Hinh càng chú ý đến mấy bức ảnh của Sảnh đặt trong khung kính bày trên bàn: trước kia là những ảnh tinh nghịch lè lưỡi trợn mắt hoặc hóa trang kỳ dị, nay đã được thay bằng những tấm “ảnh nghệ thuật” được trang điểm rất công phu.
Hinh nhớ lại những ánh mắt thể hiện tình cảm của Vân Côn và Sảnh mỗi lần gặp nhau, cô đoán rằng Sảnh đã bước vào chuyện yêu đương, nhưng ý nghĩ này chỉ vụt qua vì Hinh bỗng thấy kinh hoàng vô tận.
Một chiếc cặp tóc rất đẹp xuất hiện bên cạnh bức ảnh chụp nghiêng của Sảnh.
Hình như nó vừa có thể làm lược chải đầu vừa có thể làm đồ trang sức.
Hinh lại thấy trên bàn đọc sách có một tập album đang mở, rõ ràng là Sảnh vừa mới giở xem. Hinh lật nhanh các trang, thấy có vài tấm ảnh mới cài vào, trong đó có một tấm khiến Hinh phải kinh ngạc kêu lên.
Trong tấm ảnh này, Sảnh mặc váy dài trắng, đứng tựa cửa sổ, ngoài cửa sổ là màn đêm tối đen, ánh trăng suông yếu ớt – đó chính là phiên bản của bức ảnh chụp Trang Điệp từ phía sau mà cô đã nhìn thấy ở chỗ bà Uông Lan San. Hinh suýt kêu lên, khi nhìn thấy ở bàn trang điểm ở bên phải Sảnh có một cái lược lưng rộng, đặt bên cạnh chiếc đồng hồ để bàn phương tây. Cô còn có thể nhìn rõ các đốm lấp lánh ở phần lưng cái lược.
Đây là một giả thiết mà Hinh chưa từng nghĩ đến: Sảnh đã có cái lược này!
Lúc nãy cô đã cùng Vân Côn xác định rõ: Nghê Na năm xưa cũng từng dùng cái lược này. Rõ ràng là Sảnh không “công khai hóa” cái lược, cho nên cả cô và Vân Côn đều không hề hay biết.
Nghĩ đến đây Sảnh càng thấy lo: thì ra cô bạn thân như chị em với mình vẫn đang cố tình giấu mình nhiều điều bí mật. Liệu có còn nhiều bí mật gì khác nữa chăng?
Nỗi tuyệt vọng đã mất đi từ lâu, nay lại ập đến với Hinh: xem ra, vai trò “nạn nhân” của mình suốt bao ngày qua chỉ là một cái “chiêu bài”, nạn nhân thật sự bị “lựa chọn” lại là Âu Dương Sảnh!
Cũng như mình, Sảnh đã từng ra ra vào vào khu nhà giải phẫu, cũng ở phòng 405 ký túc xá, hai cái bóng Tiêu Nhiên – Kình Tùng cũng sẽ chui vào bộ não của Sảnh, khiến Sảnh có những hành vi bất thường. Và, khi mọi ánh mắt đều đổ dồn vào phía mình thì Sảnh có thể tỉ mỉ vạch chương trình để trở thành một “nạn nhân” mới.
Hinh lại nhớ ra rằng hình như Sảnh từng nói với cô: bà Lương Chí Quân là người Thiệu Hưng tỉnh Triết Giang, Sảnh chào đời ở Thiệu Hưng. Khi Sảnh lên 8 tuổi, người cha là ông Âu Dương Đản Khánh tốt nghiệp nghiên cứu sinh rồi ở lại bệnh viện số 2 trực thuộc đại học y Giang Kinh, thì hai mẹ con Sảnh mới chuyển về Giang Kinh này.
Có thể nói Sảnh vẫn là người vùng Giang Nam.
Chắc chắn lúc này Sảnh đã chạy đến khu ký túc xá của trường, và cũng đã sắp xếp xong tất cả để vô hiệu hóa các biện pháp phòng ngừa của nhà trường.
Tuy không thể đoán ra nổi Sảnh sẽ có biện pháp gì hay, nhưng Hinh biết mình không thể chậm trễ, phải đến trường ngay để kịp thời ngăn chặn hành vi mất lý trí này của Sảnh.
Lúc cô vừa đến trường thì tiếng chuông báo tắt đèn lúc 11 giờ vang lên. Hinh thầm “cảm ơn trời đất”, rồi hòa mình vào dòng người hết giờ tự học buổi tối bước vào khu ký túc xá. Hinh nhận ra quanh khu nhà đã có một số nhân viên bảo vệ tay cầm bộ đ