
Tác giả: eviluriko
Ngày cập nhật: 22:46 17/12/2015
Lượt xem: 1341158
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1158 lượt.
đầu điệp khúc đó nữa.
Hắn ngắt lời cô, nhẹ nhàng mà đầy uy lực. Hắn chậm rãi đi về phía trước. Khi chỉ cách cô một cánh tay, hắn dừng lại. Hắn nhìn thẳng vào mắt cô nói với giọng thật trầm.
-Em sẽ kể chị nghe chuyện về một người con gái. Mọi người yêu quý cô ấy vì sự xinh đẹp, thông minh, ngoan hiền nhưng ai có ngờ đó chỉ là vẻ bọc. Cô ấy học ở một trường chuyên danh tiếng nhưng xa nhà nên phải thuê phòng trọ. Cô đã sống thử với một người con trai và mang thai.
-…
-Anh chàng đó đã dứt áo bỏ đi, trốn tránh trách nhiệm. Cô phá thai và sự việc bị phát hiện. Cả trường đều biết. Không thể sống nổi trước dư luận cô đã tự sát nhưng đáng tiếc không chết. Sau vụ tai tiếng quá lớn, cô chuyển trường và bắt đầu một cuộc sống mới. Cô ấy tên thật là…
-…
-Chị bị sao vậy?
Hắn nhìn gương mặt tái nhợt của cô, ra vẻ lo lắng. Cô đang thở một cách khó khăn như không khí trong buồng phổi đã bị hút cạn. Cảm giác hào hứng kỳ lạ dâng lên trong lòng hắn, cố lắm hắn mới ngăn được tiếng cười. Hắn thấy bất ngờ với chính mình, chứng kiến người khác đau đớn, hoảng loạn lại có cảm giác sung sướng như thế. Hắn nhìn vào đôi mắt hoang mang của cô. Đôi mắt chứa nhiều cảm xúc này đẹp gấp vạn lần sự vô cảm thường ngày. Thời gian lặng lẽ trôi và cô vẫn im lặng. Hắn đặt bàn tay lên vai cô, lay nhẹ. Không phản ứng. Cô gái trước mắt hắn giống như một pho tượng cẩm thạch tuyệt mỹ, linh hồn đã chìm vào thế giới khác. Hắn bật cười, lay vai cô mạnh hơn. Cô giật mình, trở lại với hiện thực kinh hoàng. Cô gạt tay hắn, vẻ cảnh giác như đứng trước kẻ thù nguy hiểm.
-Đừng chạm vào tôi.
-Chị không cần phản ứng dữ dội vậy đâu.
Hắn đáp một cách từ tốn. Cô gằn giọng.
-Thật ra Dương muốn gì?
-Muốn chị vào vai Juliet. Chẳng phải chị đã diễn rất đạt ở trường cũ sao. Lấy không biết bao nhiêu nước mắt khán giả mà.
-Chỉ vậy thôi sao?
-Tạm thời chỉ có vậy.
Cô im lặng thật lâu rồi nói với vẻ bình tĩnh hơn.
-Được rồi. Chị sẽ thử vai Juliet cho nên Dương… làm ơn giữ bí mật chuyện này.
-…
-Dương giữ bí mật có được không?
-…
-Làm ơn.
Cô hạ giọng nhưng ánh mắt không hề khuất phục. Hắn cười nhạt, bất giác đưa tay chạm vào mái tóc mềm mượt của cô. Hắn vừa nói, vừa chậm rãi vuốt một lọn tóc. Ánh mắt hắn dán chặt vào màu đen huyền bí bóng mượt.
-Chị sợ sao?
-…
-Cũng phải… ai mà không sợ.
-…
-Thanh danh rất quan trọng mà.
Giọng nói của hắn nhẹ tênh, nhẹ như hơi thở. Cô thấy luồn khí lạnh chạy khắp cơ thể, muốn gạt tay hắn nhưng vô ích. Một sức mạnh vô hình kìm giữ cô. Ánh mắt cô dõi theo từng cử động của hắn. Gắng sức lắm, cô hỏi bằng giọng nhát gừng.
-Tại sao lại là tôi?
-…
-…
-Tôi không biết.
Hắn dứt mắt khỏi lọn tóc, nhìn thẳng vào đôi mắt thủy tinh màu nâu nhạt của cô thật lâu rồi mỉm cười đầy ẩn ý. Hắn quay đi. Cô đứng sững nhìn theo. Cảm giác thỏa mãn khi đạt được điều mình muốn đang chảy tràn trong người hắn. Tuy nhiên, hắn hơi thất vọng vì cô chấp nhận lời yêu cầu quá dễ dàng. Hắn mong chờ một cái gì khác, thật khác biệt… mà chính hắn cũng không biết. Nhưng dù sao, cuộc sống cũng không nhàm chán nữa. Hắn lại nhẩm bài hát không thể nhớ tên. Gió chiều mang hơi thở lạnh lẽo quét qua hành lang. Gió bấc về rồi. Mùa đông cũng về theo.
Cô thực hiện lời hứa một cách hoàn hảo. Cô phụ trách cười rạng rỡ vì phát hiện diễn viên xuất sắc. Thành viên câu lạc bộ ồn ào thán phục, ngoại trừ những ai muốn vai Juliet. Cô biết từ đây sẽ khó sống vì gây thù sinh oán với nhiều người. Hoàn cảnh này lại làm cô nhớ đến Bạch Ngọc, người bạn thân vì ganh ghét mà phản bội cô. Bạch Ngọc đã cố tình làm lộ bí mật. Bạch Ngọc đã quay lưng với lý do cô đưa ra, xem nó là sự dối trá ghê tởm. Cô đã tin tưởng và lòng tin bị chà đạp. Cô đã khóc, đã tự sát… nhưng mọi thứ không kết thúc vì cô vẫn nợ cuộc đời. Cô nợ ba mẹ đã cho mình sinh mạng, nợ nước mắt của nội, nợ tình yêu của gã… cô phải sống để trả những món nợ đến phút cuối cùng dù cho kiếp người là chuỗi ngày vay trả không ngừng, dù cho sự vay mượn là vô tình hay cố ý, dù cho sống hôm nay là trả nợ hôm qua và vay của ngày mai.
Cô thu xếp đồ dùng thì giật mình thấy hắn đứng đằng xa và đang mỉm cười. Hắn từ đầu chỉ im lặng quan sát và giờ đang mỉm cười, thân thiện nhưng chứa đầy toan tính. Cô ghét nhất nụ cười đó. Nụ cười đẹp ma mị của ác quỷ. Dù tất cả con gái trường này có phát điên vì nó thì cô vẫn ghét, ghét cay ghét đắng. Cô dễ dàng đoán được hắn lấy thông tin từ ai nhưng vẫn thắc mắc: cô có giá trị gì? Hắn bỏ công sức tìm hiểu, khống chế cô vì mục đích gì? Cô đã vô tình khiến hắn ngứa mắt hay chỉ đơn giản hắn lấy cô làm trò vui? Vô vàn câu hỏi lẩn quẩn trong đầu làm cô mệt mỏi. Cô đang lâm vào tình trạng bị động, không cách phản kháng. Cô nhớ lúc hắn khơi lại quá khứ mình đã mất tự chủ thế nào. Cô hiểu rằng chuyện cũ vẫn luôn ký sinh trong người mình, rút cạn sinh lực mình từng chút một dù chúng đang ngủ quên. Và chỉ cần một xúc tác chúng sẽ thức dậy, tàn phá cuộc sống mà cô gắng gây