
Biểu tượng Thất truyền (The Lost Symbol) - Full
Tác giả: Oki
Ngày cập nhật: 22:37 17/12/2015
Lượt xem: 134399
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/399 lượt.
n ngủ với sủa, đang ngủ mà cũng sủa được. Chó này! *Bốp*
-Ẳng ẳng ẳng... ^^!
* Nhiệm vụ số 3: Trèo vào khu sân sau
-Ôi mày ơi tối thế này sợ quá. Có con gì đang kêu ý T_T - Kento
-Con đấy là mày đấy im và trèo đi - Taro
Mất 10 phút trèo qua trèo lại tôi và Taro mới giúp tên Kento béo qua được hàng rào. Chỉ còn 1h30' trước khi trời sáng.
Phải công nhận là nhìn từ ngoài vào khá kinh dị, trông như một khu rừng về đêm vậy. Nhưng đã chót lên mặt rủ chúng nó rồi thì phải tiếp tục thôi...
Thực sự là một khu rừng! Càng đi vào càng thấy sâu hun hút. Những tán cây rậm rạp đan khít vào nhau nên khi ngẩng đầu lên gần như không thể nhìn thấy dù chỉ một ngôi sao. Một màu đen bất tận ôm lấy ánh sáng le lói từ chiếc điện thoại. Tôi không ngờ ở đây lại lạnh đến vậy. Gió thổi những chiếc lá va vào nhau tạo nên những tiếng "két két " vô cùng rùng rợn. Tôi chẳng còn biết phương hướng nữa gì nữa, tôi đi theo cảm tính. Hai thằng kia cũng chỉ biết đi theo tôi.
Kento *run run*: Hay là quay lại nhỉ?
Tôi *run run*: Ý kiến hay đấy. Mày thấy sao Taro?
Taro: Nhưng mà quay lại là quay hướng nào?
-Mày có chắc lối này về được trường không Taro? - Kento
-...
-Đi trong tối lâu thế này tao sợ quá. Những lúc sợ là tao lại thấy đói. Mày có đem cái gì ăn được không? - Kento
-...
-Này Taro...
*gục*
-Taro mày sao thế đừng làm tao sợ - Kento
Taro ngã sấp xuống đất. Tôi rất hoảng nhưng cố lấy lại bình tĩnh đến đỡ nó dậy và trấn an Kento:
-Nó chỉ bị lạnh ngất đi thôi. Không sao cả. Tao sẽ cõng nó.
-Không! Cứ để nó cho tao! - Kento
-Mày xách cặp cho nó là được rồi.
-Cứ đưa tất cả cho tao không vấn đề gì cả. Đi một lúc nữa là ra khỏi chỗ này rồi
Lúc thế này tôi mới thấy được tên nhát gan Kento thật tuyệt.
-Sao mày biết là chúng ta sắp thoát khỏi đây? Tao còn chẳng biết tại sao thằng Taro nó chọn hướng này nữa. Hướng nào cũng tối như nhau cả - Tôi vừa cầm điện thoại soi đường vừa hỏi
-Taro rất thông minh. Nó bảo đi hướng này là có lý do của nó. Tao chơi với nó lâu rồi. Tao luôn tin nó và chưa bao giờ phải thất vọng cả.
Câu nói của Kento làm sáng lên hi vọng trong tôi, nó mang đến cho tôi sự tin tưởng tuyệt đối. Tôi không còn thấy tối và lạnh nữa. Tôi biết rằng tôi đang đi cùng những người bạn tốt, những người dù rơi vào hoàn cảnh khó khăn nhất họ cũng không đổi lòng...
Tôi nhìn sang Kento. Không có chút sợ hãi nào cả.
-Ủa có phải phía trước có một vệt sáng không? - Kento
-Đúng rồi. Là gì thế nhỉ? Đến đó xem thử đi.
-Có thể là ma đấy - Kento
Sự tò mò đã khiến tôi không bận tâm đến câu nói đó. Tôi đi thẳng về phía vệt sáng. Là 1 cây đèn đường và 2 tấm biển trông khâ giống biển chỉ đường. Cái chỉ về bên trái có hình một ngôi nhà. Cái chỉ về phía trước có hình một con chó, không chó không có sừng...
-Sao lại người đốt đèn ở đây vào giờ này nhỉ ? - Kento
-Quan trọng là chúng ta sẽ đi theo hướng nào? Có 2 tấm biển. Cả 2 đều không có vẻ gì là tốt đẹp cả. Có lẽ nên đi bên phải hoặc là...
-Không mày cứ đi thẳng đi.
-Hướng con chó có sừng á? Mày chắc chứ?
-Tao tin Taro! - Nói xong đi thẳng
Tôi cũng không biết làm gì hơn là đi theo nó. Lúc nãy đi có gặp mấy cái biển này đâu. Liệu sẽ về được trường chứ? Mày tỉnh lại trả lời tao đi Taro.
-Mày nghe thấy tiếng gì không? - Kento
-Tiếng chân mày chứ tiếng gì ~.~
-Không phải mày thử đứng yên lại xem.
-Rồi. Có thấy gì đâu ~.~
3 phút sau...
-Rõ ràng là có tiếng động mà
-...
Đúng là có một âm thanh gì đó ở phía sau. Nó đang lớn dần và dồn dập! Có khi nào là con vật trên tấm biển!
-Kento chạy mau!
-???
-Con quái vật đang đuổi theo đấy!
-!!!
Âm thanh ngày càng rõ ràng hơn, nghe như tiếng vó ngựa. Tôi có thể cảm nhận được thứ đó đang ở ngay phía sau! Càng lúc nó càng gần thêm. Chúng tôi không chạy kịp với nó. Mặt đất rung rất mạnh. Lá và cành cây khô ào ào rơi xuống. Những hạt bụi bay vào mắt khiến tôi không còn nhìn thấy đường nữa. Tôi vấp phải một chiếc rễ cây ngã vật xuống đất.
-Yuriko! Hướng này!
Tôi cố vùng dậy chạy theo hướng có giọng nói. Cảm giác giống lúc sắp chết đuối vậy không thấy gì và cũng không biết làm gì ngoài vẫy vùng một cách tuyệt vọng. Tôi lại ngã, chân tôi mắc vào một thứ gì đó không tài nào rút ra được. Những tiếng gào rú ghê rợn liên tục vang lên, tôi thấy tim mình nhói đau. Tôi